Page 167 - The Secret Garden
P. 167

lì như thế này mà giả bộ nọ kia. Vả lại, giờ tớ trông khác hẳn trước. Ứơc gì hôm nay trời đừng có
               mưa.

               Chính lúc ấy cô chủ Mary nảy ra một ý hay.

               - Colin này, - con bé mào đầu với vẻ đầy bí ẩn, - cậu có biết trong ngôi nhà này có bao nhiêu căn
               phòng không?

               - Tớ đoán chừng một ngàn.

               - Trong đó có khoảng một trăm căn phòng mà chưa hề có ai lui tới, - Mary bảo, - Vào một ngày mưa
               gió, tớ đã đi và ngó rất nhiều phòng trong số đó. Không một ai hay biết, mặc dù bà Medlock gần như
               đã phát hiện ra tớ. Tớ đã lạc đường vào đúng lúc quay trở lại, và tớ dừng chân ở cuối hành lang
               dẫn đến phòng cậu. Đó chính là lần thứ hai tớ nghe thấy cậu khóc.

               Colin ngồi bật dậy trên sô pha.

               - Một trăm căn phòng chưa hề có người lui tới! – Nó thốt lên. – Nghe cứ như lại có một khu vườn bí
               mật nữa ấy. Tớ cho rằng ta nên tới đó xem sao. Cậu nên đẩy xe giúp tớ và không ai biết chúng mình
               đi đâu.

               - Đó chính là điều tớ đang nghĩ, - Mary bảo – Không kẻ nào dám cả gan đi theo chúng ta. Có bao
               nhiêu phòng tranh mà cậu cần tham quan. Chúng mình còn có thể tập thể dục luôn. Mà này, có cả
               một căn phòng bài trí theo kiểu Ấn Độ, trong đó có một cái giá treo đầy những con voi làm từ ngà voi
               đấy. Thôi thì đủ các loại phòng!

               - Rung chuông đi, - Colin bảo.

               Chờ cô bảo mẫu bước vào, nó ra lệnh.

               - Tôi cần chiếc xe đẩy. Cô Mary và tôi định đi thăm nom phần nhà chưa sử dụng đến. Anh John có để
               đẩy xe cho tôi tới các phòng trưng bày tranh, bởi vì muốn tới đó phải qua mấy cầu thang. Tới nơi rồi
               anh ta cứ việc đi, để chúng tôi một mình cho tới khi tôi cho gọi anh ta.

               Những ngày mưa gió đã chằng còn đáng sợ nữa trong buổi sáng hôm ấy. Khi người hầu đã đẩy
               chiếc xe vào giữa phòng tranh, rồi để hai đứa lại đúng như lệnh, Colin và Mary đưa mắt nhìn nhau
               đầy sung sướng. Đợi Mary chắc chắc John đã về tới chốn ăn ở của anh ra dưới tầng trệt xong, Colin
               bèn đứng phắt dậy khỏi chiếc xe đẩy.

               - Tớ định bắt đầu lần lượt hết phòng này rồi sang các phòng khác, - thằng bé nói, - sau đó tớ sẽ
               nhảy và ta cùng làm mấy động tác thể dục của Bob Haworth chơi.

               Chúng thực hiện ngay những điều vừa nói cùng nhiều việc khác nữa. Khi ngắm các bức tranh chân
               dung, chúng phát hiện ra bức vẽ một đứa bé gái xấu xí trong bộ y phục gấm thêu kim tuyến màu
               xanh và đang nâng con vẹt trên ngón tay nó.

               - Người trong tất cả các bức chân dung này, - Colin bảo – chắc phải bà con họ hàng với tớ. Họ sống
               cách đây lâu lắm rồi. Người nâng trên tay con vẹt kia, tớ tin rằng là một trong những cụ kị tằng tổ


                                                                                                          167
   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172