Page 171 - The Secret Garden
P. 171

Mary cũng chăm chú nhìn Colin, nhưng không nói gì.

               - Đúng lúc này, - Colin nói, - tự dưng tôi nhớ lại tất cả... khi cúi nhìn tay mình đang cầm xẻng xúc
               đất... tôi đứng ngay dậy trên đôi chân mình để xem đây là thực hay mơ. Thì ra đây là thực sự! Tôi đã
               khỏe... tôi hoàn toàn khỏe mạnh!

               - Thì cậu đúng là thế mà! – Dickon bảo.

               - Tôi đã khỏe! Hoàn toàn khỏe rồi! – Colin nhắc lại, cả khuôn mặt thằng bé đỏ bừng.

               Thực ra Colin đã nhận ra điều này từ trước đó, nó đã phập phồng hy vọng, cảm nhận, suy nghĩ về
               điều đó, thế nhưng chính giây phút ấy một cái gì thật kỳ lạ bỗng tràn ngập cơ thể nó... tựa một niềm
               tin vô ngần và mạnh mẽ khiến nó phải thốt lên thành lời.


               - Tôi sẽ sống mãi mãi! – Nó kêu lên kiêu hãnh, - tôi sẽ còn khám phá ra vô vàn thứ, tớ sẽ hiểu thêm
               về con người, muông thú cùng cây cỏ... như Dickon vậy... và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Phép màu.
               Tôi đã khỏe mạnh!... và tôi cảm thấy như muốn hét lên một câu gì đó... một câu gì đó để nói lên lòng
               biết ơn!

               Lão Ben Weatherstaff nãy giờ vẫn làm việc quanh một khóm hồng, bèn quay lại nhà nó.

               - Cậu có thể hát thánh ca được rồi đấy, - lão càu nhàu gợi ý, dù chẳng có ý niệm tôn kính cụ thể gì.

               Ngay cả Colin có đầu óc khám phá nghiên cứu cũng chẳng biết gì về thánh ca.

               - Đó là cái gì? – Thằng bé căn vặn.

               - Tôi dám đánh cuộc Dickon có thể hát nó cho cậu nghe, - lão Ben đáp. Dickon đáp lại bằng nụ cười
               bao dung của một anh chàng dạy thú.

               - Người ta hát thánh ca trong nhà thờ, - nó đáp. – Mẹ tôi bảo bà tin rằng chim chiền chiện vẫn hát
               thánh ca mỗi khi chúng thức dậy vào ban mai.

               - Bà mà nói vậy thì chắc chắn đó là một bài ca hay lắm, - Colin bảo. – Bản thân tôi chưa một lần
               được đặt chân vào nhà thờ, lúc nào cũng ốm với đâu. Hát đi, anh Dickon. Tôi muốn được nghe quá.

               Dickon tỏ ra giản dị không chút màu mè. Nó hiểu những gì Colin cảm thấy còn rõ hơn cả chính Colin.
               Nó hiểu bằng một thứ bản năng tự nhiên đến nỗi nó không nghĩ đó là hiểu biết. Nó bỏ chiếc mũ
               lưỡi trai xuống rồi ngó quanh, nụ cười vẫn nở rộng trên khuôn mặt tròn.

               - Ngay cả cậu cũng nên bỏ mũ ra, - Nó bảo Colin, - và bác nữa, bác Ben, và mọi người cũng biết đấy,
               ta hãy đứng cả dậy.

               Colin bỏ mũ, mặt trời tỏa ra tia nắng ấm áp xuống mái tóc dày của nó trong khi nó vẫn nhìn Dickon
               chăm chú. Lão Ben Weatherstaff nhỏm dậy khó nhọc trên hai đầu gối, đầu để trần, vẻ bối rối lộ trên
               khuôn mặt già nua nhăn nheo, như thể lão không biết đích xác tại sao mình phải làm cái việc ngoại
               lệ này.





                                                                                                           171
   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176