Page 41 - The Secret Garden
P. 41

- Tiết xuân đã về. Cô cảm thấy nó chứ?

               Mary hít hà và nghĩ rằng nó cũng cảm nhận được hương vị đó.

               - Tôi ngửi thấy một mùi gì đó rất tuyệt, vừa mát vừa ẩm.

               - Đó chính là hương của đất màu, - lão vừa đáp vừa xới đất. – Nhờ chất bổ phì nhiêu trong đó mà
               cây cối đâm chồi nảy lộc. Thật mừng vì mùa trồng trọt đã tới. Mùa đông thì buồn tẻ quá chẳng có gì
               để làm. Trong những vườn hoa ngoài kia, mọi thứ đang cựa mình dưới đất đen. Mặt trời sưởi ấm
               cho chúng. Chỉ ít ngày nữa thôi, cô sẽ thấy những mầm xanh dần nảy nở bên trên mặt đất đen sẫm.

               - Chúng là những loại nào? – Mary hỏi.

               - Nghệ tây và hoa giọt tuyết và hoa thủy tiên vàng. Chẳng lẽ cô chưa bao giờ thấy chúng sao?

               - Chưa. Ở Ấn Độ sau cơn mưa, mọi thứ đều nóng, ẩm và xanh tốt. – Mary đáp. – Tôi nghĩ cây cối chỉ
               mọc trong một đêm thì phải.

               - Ở đây chúng không thể mọc trong một đêm được, - lão Weatherstaff đáp. – Cô sẽ phải chờ chúng.
               Chúng sẽ nhú ra một chút ở đây và nảy ra một chút ở kia, rồi ngày một ngày hai chiếc lá mới dần
               mở ra. Cô quan sát chúng mà xem.

               - Tôi cũng định thế, - Mary trả lời lão.


               Vừa dứt lời, nó nghe thấy tiếng vỗ cánh nhè nhẹ, và ngay tức khắc nó hiểu rằng con chim ức đỏ đã
               quay lại. Con chim thật ngộ nghĩnh và nhanh nhẹn, nó nhảy nhót ngay sát chân Mary, đầu nghiêng
               nghiêng ngước nhìn con bé với vẻ ranh mãnh đến mức Mary phải cất tiếng hỏi lão Ben
               Weatherstaff.

               - Ông có cho rằng nó còn nhớ tôi không?

               - Nhớ cô ư! – Lão Weatherstaff nói với vẻ cáu kỉnh. – Nó biết rõ từng gốc cải bắp trong các khu
               vườn, huống hồ là con người. Trước kia nó chưa từng thấy một cô nàng trẻ tuổi nào ở đây, nên nó
               mới có ý tìm hiểu mọi sự về cô. Cô không cần phải giấu diếm nó điều gì cả.

               - Có phải mọi thứ đang cựa mình dưới đất đen trong khu vườn nó sống không? – Mary căn vặn.

               - Khu vườn nào?

               Lão Weatherstaff nhăn mặt, thái độ lại trở nên gắt gỏng.

               - Khu vườn có mấy khóm hồng già ấy, - Nó không thể không hỏi, bởi vì nó đang muốn biết thật
               nhiều, - tại sao tất cả các cây hoa đều héo khô, hay là một số sẽ mọc lại vào mùa hè? Ở đó còn có
               bông hồng nào không?

               - Cô hỏi nó mà xem, - lão Ben Weatherstaff nhìn về phía con chim ức đỏ rồi nhún vai, - nó là kẻ duy
               nhất biết rõ. Suốt mười năm qua không một ai ngó ngàng bên trong khu vườn đó.





                                                                                                           41
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46