Page 46 - The Secret Garden
P. 46

nhưng mẹ tôi không có tiền để mua bất cứ thứ gì hết. Đúng lúc ông ta định đi thì con Lizbeth Ellen
               nhà tôi gọi to: "Mẹ ơi, ông ấy có sợi dây nhảy với hai tay cầm màu xanh đỏ kìa." Thấy vậy mẹ tôi đột
               nhiên gọi: "Này ông, gượm đã! Ông định bán thứ này bao nhiêu?" Ông ấy đáp: "Chỉ đáng một xu." Mẹ
               tôi vội lục lọi túi áo bà, rồi quay sang bảo tôi: "Martha, con đã mang về cho mẹ tiền công của con
               như một cô gái ngoan, còn mẹ có tới bốn chỗ để giấu từng đồng tiền xu, và mẹ định lấy một xu
               trong số tiền ấy để mua sợi dây nhảy này." Thế là bà đã mua nó, đây này.

               Chị lấy nó ra từ dưới chiếc tạp dề rồi giơ cho Mary thấy với vẻ vô cùng hãnh diện. Đó là một sợi dây
               mảnh nhưng chắc chắn, ở đầu dây là một tay cầm có sọc đỏ và xanh. Mary Lennox chưa từng thấy
               một cuộn dây nhảy nào trước đó. Con bé ngó trân trân cuộn dây với vẻ lúng túng.

               - Cái đó để làm gì? – Nó tò mò hỏi.

               - Để làm gì ư? – Martha kêu lên.– Có phải ý cô là ở Ấn Độ mọi người chẳng hề chơi nhảy dây mà
               chỉ thích săn hổ, cưỡi voi và lạc đà đấy chứ? Thảo nào ai ai cũng đen nhẻm. Cái này để làm gì ư,
               nhìn tôi đây.


               Nói đoạn chị chạy ra giữa phòng, mỗi tay cầm một đầu dây rồi bắt đầu nhảy, nhảy, nhảy, trong khi
               Mary xoay người lại trên ghế đôi theo chị. Những khuôn mặt kỳ dị trên các bức chân dung cổ dường
               như cũng chằm chằm nhìn Martha, có lẽ các vị ấy đang tự hỏi không biết cái kẻ sống trong túp nhà
               gianh tầm thường kia đang làm già ngay dưới mũi mình.

               Nhưng Martha chẳng nhìn họ. Vẻ quan tâm và tò mò hiển hiện trên khuôn mặt Cô chủ Mary khiến
               chị càng thấy thích. Chị tiếp tục nhảy và đếm theo bước nhảy cho tới khi được một trăm.

               - Tôi còn có thể nhảy lâu hơn thế, - chị nói lúc dừng chân. – Tôi từng nhảy được năm trăm cái hồi tôi
               mười hai tuổi, hồi đó tôi không béo như bây giờ và luyện tập chăm chỉ lắm.

               Mary nhổm dậy khỏi ghế, trong người bắt đầu thấy phấn chấn.

               - Sợi dây đẹp quá. Mẹ chị thật tốt bụng. Chị có nghĩ tôi có thể nhảy được như thế không?

               - Cô hãy thử xem – Martha thuyết phục và đưa cuộn dây cho nó. - Thoạt đầu cô chưa thể nhảy một
               trăm vòng ngay đâu, nhưng nếu chịu khó tập thì cô sẽ nâng dần số vòng lên. Mẹ tôi nói vậy đấy. Bà
               bảo: "Không có gì làm cô ấy khoẻ hơn nhảy dây. Đây là thứ đồ chơi thích hợp nhất mà trẻ con nên
               có. Cứ để cô ấy nhảy dây thoả thích ngoài không khí trong lành, có thể chân tay mới dài ra và cứng
               cáp thêm lên.

               Một điều đáng buồn là hai cánh tay và hai cẳng chân của Mary chẳng có bao sức lực vào lần đầu
               tiên nó tập nhảy. Nó cũng chẳng phải đứa nhanh nhẹn trong trò này, nhưng tỏ ra thích thú đến nỗi
               không muốn dừng chân.

               - Cô hãy mặc quần áo rồi mang dây ra ngoài mà nhảy, - Martha nói, - Mẹ dặn tôi phải nhắc cô rằng
               nên chơi bên ngoài càng nhiều càng tốt, ngay cả khi trời mưa lất phất, cô sẽ thấy ấm người lên cho
               mà xem.

               Mary mặc áo choàng, đội mũ rồi mang theo sợi dây nhảy trên tay. Nó mở cửa bước ra ngoài, bỗng
               nghĩ ra điều gì nó chậm rãi quay lại.

                                                                                                           46
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51