Page 113 - DH4
P. 113

Đa Hiệu ONLINE số 4
Dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân, Nay một thân nuôi già dạy trẻ, Nỗi quan hoài quạnh quẽ biết bao..”
(Chinh phụ ngâm)
Hay hình ảnh của người vợ, người tình luôn luôn quấn quýt theo bước người đi
“Em đến bên ta như sợi tơ mong manh Trong chiều thu xa lắc,
Em đến bên ta như giọt mưa
Sáng Sài Gòn, chiều Đà Nẵng, trưa Nha Trang...”
Trong cuộc chiến 1954-1975 nhiều thế hệ thanh niên đã “xếp bút ng- hiên theo việc đao cung” bước vào đời quân ngũ khi tuổi đời còn rất trẻ.
Người người đi lính, nhà nào cũng có ít nhất một người trong quân ngũ. Những người con gái thuở ấy nếu không lấy lính thì lấy ai? Không lẽ cứ chờ cuộc chiến không biết bao giờ chấm dứt mới lập gia đình hoặc vào “chợ Quán” để kiếm người yêu hay sao? Thế nên người con gái khi bước vào đời luôn phải bận tâm lo lắng theo bước quân hành của người chồng lính. Những địa danh tuy xa lạ với người thị thành nhưng rất quen thuộc với những người yêu của lính.
Tin tức chiến sự ngày càng ác liệt thì tâm sự của người vợ lính ngày càng trăn trở. Họ luôn luôn theo dõi và lo lắng sự an nguy của đức phu quân. Đêm đêm nhìn ánh sáng hỏa châu, họ lo lắng cho người chồng của mình đang đối đầu với lằn tên mũi đạn. Trong đầu lúc nào cũng như vang lên khúc ca sầu thảm “ngày mai đi nhận xác chồng”.
Biết bao người vợ phải để tang chồng khi còn quá trẻ. Người chinh phụ Trang 113
  























































































   111   112   113   114   115