Page 115 - DH4
P. 115
Đa Hiệu ONLINE số 4
Những thương bệnh binh bị đuổi ra khỏi nhà thương với những vết thương chưa lành hoặc còn đang điều trị khi CS chiếm miền Nam. Những người đó sống sót nhờ vào tay săn sóc của những người vợ đã đau khổ lại càng nhọc nhằn hơn.
Rồi những người hy sinh một phần thân thể cũng là một gánh nặng với lo âu và buồn phiền cho người vợ lính. Suốt đời phải chăm sóc cho một ông chồng tật nguyền với đàn con nhỏ dại. Đôi vai gầy guộc phải gánh nặng và suốt đời chỉ được nghỉ ngơi khi xuôi tay nhắm mắt.
Năm 1975, miền Nam đã bị cưỡng chiếm, CS đã chủ trương bần cùng hóa nhân dân miền Nam cho bằng miền Bắc để cùng “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên XHCN” và hơn 40 năm sau vẫn còn nghèo đói, lạc hậu, mất tự do và đau khổ triền miên.
Hơn một trăm ngàn Quân cán chính của miền Nam bị đẩy vào các trại tù CS. Những người phụ nữ bây giờ bước vào thời kỳ đen tối nhất, bị đẩy vào đường cùng không lối thoát. Trong khi chồng bị đày ải đến những vùng thâm sơn cùng cốc, lam sơn chướng khí thì họ và các con bị đưa vào những vùng khô cằn sỏi đá mà chúng gọi là “khu kinh tế mới”. Sau ngày 30/4/75 tất cả đều thay đổi. Tất cả đều trắng tay. Họ phải làm sao đây với chính bản thân họ, với đàn con nhỏ dại. Những thành phần có nghề nghiệp chuyên môn chúng còn giữ lại làm việc tuy đồng lương thấp nhưng cũng đỡ phần nào. Đa số chưa sẵn sàng một cái nghề thì phải xoay trở bằng mọi cách cho sự sống còn của gia đình.
Còn ở vùng kinh tế mới thì không thể sống được, họ phải dẫn con trở về. Ngôi nhà cũ đã bị chiếm mất rồi, nên đành phải lang thang đầu đường xó chợ, gầm cầu hay nhà ga xe lửa. Phải làm đủ nghề từ buôn thúng bán bưng, kể cả giúp việc cho người khác. Có khi phải bước thêm bước nữa không phân biệt bạn hay thù miển sao nuôi con và sống còn.
Trang 115