Page 25 - DH4
P. 25
Đa Hiệu ONLINE số 4
hạ và khổ nhục gặp phải, trong đầu không bao giờ tưởng tượng được. Bởi thế phải trải qua mới biết đó là sự thật.
Chuyến tàu đầu tiên ghé cảng Hải Phòng và tiếp tục di chuyển bằng xe hỏa, đóng cửa kín trong các toa chở súc vật, đến nỗi có người phải chết vì ngộp thở. Qua phà Sông Đà (phà Ô Lâu) di chuyển bằng xe thẳng lên Sơn La đến trại tù của Pháp để lại. Từ tàu lên, cứ đủ người cho một toa xe thì vào một toán không cần biết tên họ chỉ đủ số là đi. Vì vậy có nhiều người ở trong Nam chung một trại, khi ra Bắc không còn gặp lại nhau. Khi đến Sơn La đủ người dồn vào một nhà tù khóa cửa sáng ra mới lấy tên họ và chia từng đội, khoảng ba chục người có một tên bộ đội và hai cảnh vệ kiểm soát. Bởi thế tôi mới gặp một số người chưa bao giờ quen biết. Trong số không quen có một anh nằm gần tôi là anh H. T.Tr. phục vụ ở tiểu khu Quảng Nam. Ở đó khoảng ba tháng trại dời đến xã Mường Cơi, huyện Nghĩa Lộ cũng tỉnh Sơn La (Hoàng Liên Sơn). Anh Tr. cũng tiếp tục nằm gần tôi.
Đi đến đâu, chúng tôi phải cất trại cho mình cũng như cho một số bộ đội theo canh giữ. Lần đầu chính mình làm trại nhốt mình, làm chỗ ở cho người canh giữ mình thật thấm thía “Ngẩm hay muôn sự tại Trời”
Qua một thời gian gần gũi, nhận thấy anh Tr. là người hiền lương nhưng nhút nhát, hay lo lắng bồn chồn.
Nhiều đêm tôi tâm sự cùng anh và khuyên anh đừng tin CS nói mà hãy cố gắng giử gìn sức khỏe là chính. Anh có còn sống mới mong có ngày về với gia đình. Thời gian bao lâu chúng mình chắc không ai biết được. Chúng hay nói thời gian là do các anh, các anh phải cải tạo tốt mới về với gia đình. Chúng nó chỉ nói thế tuỳ anh hiểu, tôi hỏi anh cải tạo tốt là như thế nào, anh không biết thì làm sao cải tạo tốt được. Nhưng trong thâm tâm anh nôn nóng làm sao để về với gia đình. Chúng bảo lao động thế nào anh cố gắng làm như thế ấy mong cho tốt để được thả ra khỏi trại. Nhưng anh làm theo chúng mà anh luôn luôn đói thì làm sao sống được, anh có nghĩ điều đó không. Những
Trang 25