Page 27 - DH4
P. 27
Đa Hiệu ONLINE số 4
Vì tôi là lính tác chiến, dẫu sao cũng từng kề cận cái chết. Hơn nữa sống quá khốn khổ như thế nầy, tôi nghĩ chết là giải thoát. Dầu có nghĩ về gia đình, nhưng đâu có giải quyết được gì, người CS thừa gian ngoan, lừa dối, lương lẹo, bội tín, rất thiếu nhân tính, đang trả thù lên cả chúng ta. Đó chính là nguyên nhân thúc đẩy hành động liều mạng.
Một bữa nọ tôi được đi kiếm củi cho đội để mang về sưởi ấm, thuận tiện tôi lấy được một bao cát sắn, tôi chia cho anh hơn phân nửa. Anh mừng quá đỗi, mang về đợi anh em lên sạp ngủ, mang ra bỏ vô lon guigoz (lon sữa bột) để vào chỗ đốt lửa để sưởi mà nấu ăn. Sáng hôm sau đi cuốc đất tiếp, anh nói lời cám ơn rối rít.
Nhưng khoảng vài ngày sau,anh bị cảm cúm không thể lao động được. Anh được nằm nhà ăn cháo. Phải nói được ăn cháo là diễm phước, vì mọi người chỉ ăn khoai sắn, mặc dầu cháo nấu lỏng bằng gạo nhưng là điều rất hiếm hoi, chỉ có trong những dịp đặc biệt được trại cho phép. Buổi trưa đi cuốc đất về, anh Trọng ăn được hai phần cháo nhà bếp phát, còn lại một phần anh để dành cho tôi. Tôi thấy phần cháo một người ăn chưa đủ no, mà anh không ăn hết. Tôi khuyên anh cố gắng ăn hết mới mong lành bệnh. Anh nói anh ăn không nổi biết làm sao. Lúc đó anh nói với tôi còn vài ngày nữa mình được ăn bánh chưng, tôi mong mỏi từng ngày để được ăn bánh chưng vì thèm quá.
Ngày hôm sau anh hoàn toàn không ăn một chút cháo nào và sức khỏe kiệt quệ và hơi thở nặng nhọc. Nhưng anh vẫn thều thào nói ngày mai được phát bánh chưng rồi, để ngày mai ăn một bữa bánh chưng cho đã thèm. Chiều ngày hôm sau phát bánh chưng cho tù nhân nhưng anh Tr. đã xuôi tay trước khi được nhận chiếc bánh mà anh hằng ao ước. Ngày đó là ngày cuối tháng chạp, và ngày hôm sau là ngày mùng một Tết năm 1977. Tôi không nhớ ngày 29 hoặc 30, vì tháng chạp thiếu, ngày 29 rối mùng một Tết. Tôi nghĩ lại sinh mạng con người trong hoàn cảnh nào đó quá rẻ, bọn bộ đội coi như là con vật không hơn kém, không mảy may nghĩ ngợi. Tôi nghĩ đến an-
Trang 27