Page 65 - DH4
P. 65
Đa Hiệu ONLINE số 4
đó, ngài, ở trong cái “Túi Bùa”, mà mẹ đã cho anh ngày tốt nghiệp Võ Bị để hộ thân trên bước đường binh nghiệp? Cái “Túi Bùa” mà anh đã coi thường, xử tệ. Cái “Túi Bùa” ấy, dù là ở bên anh suốt đoạn đời binh nghiệp, nhưng chỉ có một lần, một lần duy nhất anh đeo vào cổ, đốt dần hết ba lá bùa bên trong, để cầu xin một điều, trong những ngày anh bỏ nước ra đi, “Tháng Tư Đen”.
***
MẹcủaLâmđãlênĐàLạtđểdựlễmãnkhóavàđónanhvề. Phongcảnh
đẹp của núi đồi Đà Lạt, cái lạnh dìu dịu, bên cạnh lại có cả một tiểu đội các cô ‘cháu gái’ đi theo, tháp tùng lên Đà Lạt, các cô lúc nào cũng nhí nhảnh, vui cười, đùa giỡn với bà nên bà thấy vui, quên đi những âu lo khi nghĩ đến con đường chinh chiến gian nguy mà con bà sắp phải bước vào, sau ngày mãn khóa.
Ngày đầu tiên mới lên ĐàLạt, gặp anh mẹ đã hỏi:
- Con đã biết sẽ đi đâu, đơn vị nào chưa? Sao ở Sài Gòn người ta đồn con đi “lính thủy đánh bộ”.
Lâm lôi ra cái nón nâu hãnh diện khoe với mọi người:
- Chắc mấy thằng nằm vùng đồn nhảm, con đã chọn Biệt Động.
Rồi anh kể huyên thuyên cho mọi người nghe câu chuyện chọn binh chủng, khó khăn lắm, ma mãnh, bon chen lắm mới dành dựt được cái binh chủng “mũ nâu” này đấy! chỉ có ba binh chủng nón mầu, đồ rằn thôi, còn lại là các sư đoàn bộ binh sẽ được chọn sau ngày mãn khóa.
Lâm hăng say và vui quá, nói cười huyên thuyên mà không để ý đến mẹ, đôi mắt trĩu buồn nhìn anh, im lặng với cái cau mày khó chịu.
Đêm trước ngày mãn khóa, Mẹ anh và các cô cháu vào trường dự lễ truy điệu. Ngồi trên khán đài, bà cố tìm trong hàng quân xem con mình đứng đâu, nhưng đành chịu. Các Sinh Viên Sĩ Quan ai cũng giống nhau, uy nghi trong hàng, đại lễ mùa đông màu “ô-liu”, nón và quai trắng che gần hết khuôn mặt, kiếm tuốt trần, lưỡi lê đầu súng sáng loáng và cờ xí rập trời. Bắt đầu buổi lễ, bà vui lắm, cười nói luôn miệng với các cháu. Đêm Đà Lạt lạnh buốt, âm
Trang 65