Page 67 - DH4
P. 67
Đa Hiệu ONLINE số 4
tránh. Mẹ vẫn cầu xin cho con, mẹ thỉnh cho con cái tượng Phật, làm bằng nanh heo rừng, để trong cái túi này, có ba lá bùa nữa, khi nào nguy hiểm khốn cùng, con đốt một lá để cầu xin, thần hộ mạng sẽ phù hộ cho con tai qua nạn khỏi.
Lâm trả lại cho mẹ sợi dây, vùng vằng:
-Mẹ!mẹcứđilễbái,tindịđoan! Sốconthọlắm, saunày“làm tướng” mà mẹ.
Mẹ mắng yêu như ngày anh còn bé:
- Cha mày!... thằng cứng đầu... đồ rắn mắt... Tướng gì?... Tướng cướp!
Lâm quay sang nói với các bạn như để chữa thẹn:
- Sống chết có số mạng, chết thì ở nhà bị chó cắn cũng chết, xe đụng chết, tắm ao, tắm hồ chuột rút cũng chết đuối. Thi sĩ, thơ thẩn, vừa đi vừa mơ mộng làm thơ... đụng cột đèn cũng chết cơ mà, phải không tụi mày?
Mọi người cười vui, không ai để ý đến nét lo âu trên mặt người mẹ có đứa con trai sắp đi vào vùng lửa đạn.
Đó là lần đầu tiên Lâm thấy cái “túi bùa”. ***
Cái túi bùa - Linh nghiệm đầu tiên
Sau lễ mãn khóa Lâm không ở lại trong trường để chọn đơn vị. Anh dạo phố với mẹ, với người yêu và các cô em gái, hãnh diện với bộ“Jaspé”, quân phục dạo phố mùa đông, lon thiếu úy trên cầu vai đen và trên đầu đội nón nâu Biệt Động. Nắng ấm Đà Lạt, trời xanh, núi đồi xanh, nước Hồ Xuân Hương xanh biếc, người yêu của anh nơi đây, thành phố này, thành phố thương yêu của anh, anh phải cố thâu hết những hình ảnh êm đẹp này vào ký ức, những lần cuối trước khi rời xa. Bên mẹ, bên người yêu và các em, anh vui lắm, cười nói huyên thuyên. Cho đến khi mấy người bạn cùng chọn biệt động hớt hải đến báo tin:
`- Lâm ơi! chết mày! không thấy tên mày trong danh sách 32 thằng biệt
Trang 67