Page 69 - DH4
P. 69

Đa Hiệu ONLINE số 4
 Lâm vừa chào mẹ, vừa dắt chiếc Honda ra cửa định đi. Mẹ anh gọi dật lại:
- Lâm, hôm nay phải ở nhà ăn cơm, mẹ nấu canh cua rau đay, cá kho khế ngon lắm.
Anh nhăn nhó:
- Mẹ, con có hẹn đón Nguyệt lúc tan sở đi ciné, đi ăn mà mẹ. Trước khi ở căn cứ về con có gọi điện thoại hẹn trước rồi. Hôm nay con sẽ về sớm, mà mẹ cứ đi ngủ trước đi, đừng chờ con.
Mẹ anh nghiêm sắc mặt dằn từng tiếng:
- Lần nào con về cũng tắm rửa vội vàng, rồi đi chơi thâu đêm suốt sáng.Nếulầnnàykhôngởnhàăncơmthì...conđiluônđi! Concứởluôn dưới căn cứ, muốn đi chơi đâu thì đi, khỏi cần về nhà với mẹ nữa.
Chưa bao giờ Lâm thấy mẹ quyết liệt như lần này, anh nài nỉ:
- Tối nay thôi, ngày mai con ở nhà với mẹ cả ngày, chiều mới xuống căn cứ mà. Mẹ muốn đi chùa, đi thăm ai, mai con sẽ đưa mẹ đi.
- Thôi ... ông tướng! lần nào cũng nói láo, tôi không cần đi đâu cả, nhưng tối nay “ông tướng” phải ở nhà, tôi có vài chuyện cần hỏi.
Anh vẫn nài nỉ:
- Để người ta đợi tội nghiệp mà mẹ.
- Tan sở không thấy con đón, chờ năm mười phút nó cũng phải về thôi. Lần đầu tiên anh thấy mẹ giận dữ, linh tính cho biết có chuyện gì quan
trọng lắm mẹ mới quyết liệt như lần này. Anh dùng dằng muốn đi mà không dám.
Lâm và mẹ vào bàn ăn, nét mặt mẹ bình thản, im lặng không nói một lời cho đến gần cuối bữa mẹ mới vào đề:
- Con nói dối mẹ hơn một năm rồi! con nói ở giang đoàn con ngồi phòng hành quân an nhàn như công chức phải không? Con biết không, hôm qua thím Hải đem cho mẹ xem tờ Thế-Giới-Tự-Do có bài phỏng vấn và có hình con, đứng chống nạnh nhìn một hàng xác Việt Cộng, thím hỏi: “cụ ơi! có phải là cậu Lâm đây không?”. Tại sao con nói láo mẹ? Phải cho mẹ biết để mẹ cầu an cho con. Cái tượng Phật mẹ cho, con để đâu, cho ai, cả năm nay mẹ không thấy?
Trang 69
 

















































































   67   68   69   70   71