Page 70 - DH4
P. 70
Đa Hiệu ONLINE số 4
Lâm ngắt lời mẹ:
- Mẹ à, đi Hải Quân, chữ thọ to bằng cái đình rồi mẹ, bạn bè con cả năm nay hành quân liên miên, chiến trận nặng nề, cố đại úy cũng nhiều rồi mẹ ạ! con là tốt phước lắm đấy, con trai nhờ phước mẹ, mẹ còn cầu gì hơn nữa! Con kể chuyện chiến trận, đánh nhau, đụng độ cho mẹ nghe, đâu có lợi ích gì, chỉ khổ cho mẹ ngày đêm phải lo sợ, béo mấy thầy, mấy đền, moi hết tiền của mẹ thôi. Còn cái “Túi Bùa” mẹ cho, con vẫn cất trong cái hộp đựng đồ kỷ niệm của con, để ở dưới căn cứ. Không lẽ “võ quan” đi chơi với đào, mẹ bắt con đeo lòng thòng cái “túi bùa” trên cổ, như mấy thằng cu Tí, cu Tèo, thò lò mũi xanh, mặc quần thủng đít ở nhà quê!
Lâm chợt liên tưởng đến những may mắn lạ kỳ suốt gần hai năm phục vụ ở giang đòan. Mỗi lần có biến cố, có thiệt hại lớn, là anh vắng mặt vì những dẫn dắt vô hình, có đơn vị thay thế, có lệnh thay đổi vùng, vừa mãn phiên tuần tiểu, nghỉ phép, hoặc biệt phái đi hộ tống cho tiểu khu. Một lần dẫn hai chiến đỉnh trên đường về, gần đến căn cứ nên ỷ y, chạy khơi khơi, bị chơi lén một trái B40, vỡ banh mũi chiến đỉnh, cố vấn Mỹ bị thương, xạ thủ đại liên trước mũi chết, trung sĩ thuyền trưởng bị thương nặng, xạ thủ đại liên sau lái bị nhẹ, còn anh bị sức dội hất văng xuống sông, chỉ bất tỉnh, tức ngực nhưng vô sự. Ngược lại những lần có “ăn ngon”, “hốt trọn” là anh lại có mặt, được đưa đẩy tới để “làm bàn”.
- Con không được ăn nói xàm xỡ, có tin, có lành. Ăn ở phải có đức, mẹ thấy con hoang đàng hư đốn, ngỗ nghịch từ ngày đi lính. Cặp hết cô này đến cô khác, hứa hẹn làm khổ người ta là mang tội đấy con! Bây giờ “quả báo nhãn tiền”, chẳng phải đợi đến kiếp sau đâu. Mấy hôm nay cô Thủy, cô Phượng, cô Dung đến chơi, hỏi thăm xem hôm nào con về. Tuần trước Bé Phương ở ĐàLạt xuống thăm mẹ, có ý đợi con quyết định đấy. Sống phải thủy trung, ai cũng được nhưng chỉ được một người thôi. Già cái đầu rồi, lấy vợ đi là vừa. Mẹ ở nhà một mình, lúc ốm lúc đau chỉ biết trông nhờ hàng xóm.
Trang 70