Page 66 - DH4
P. 66

Đa Hiệu ONLINE số 4
u, những ánh đuốc bập bùng quanh đài tử sĩ, tiếng gió rít từ rừng núi quanh trường vọng lại, như tiếng oan hồn tử sĩ đang trở về với trường mẹ, khiến bà trầm ngâm, im lặng rồi rùng mình, như cảm nhận cái âm khí bao quanh Vũ Đình Trường. Khi đèn tắt hết, chỉ còn ánh sáng lung linh của những ngọn đuốc, chiêng trống, tiếng gió hú nhỏ dần, rồi tiếng vọng âm vang, như đến từ bên kia thế giới:
... phút chốc liệt vị đã trở nên người thiên cổ...
Bà bắt đầu khóc, tiếng khóc lớn dần rồi nức nở. Tiếng sáo và giọng ngâm lại nổi lên:
Mô đất lạ chôn vùi thân bách chiến ...
Bà đã khóc đến tận cùng cảm xúc, các cô cháu gái đã phải ôm lấy bà. Bà khóc suốt trên con đường về và suốt đêm hôm đó.
Nhưng mẹ của Lâm lại vui ngay vào ngày hôm sau, khi dự lễ mãn khóa. Vui với tiếng nhạc quân hành, tiếng hát xuất quân. Vui với những hùng tráng của hàng quân cờ xí rợp trời, rừng kiếm vung cao sáng loáng và say mê theo dõi những nghi lễ cổ truyền của trường Võ Bị, nhất là khi thủ khoa bắn tên đi bốn phương trời, mẹ cười tươi khi thấy hoa mai nở trên vai áo các tân sĩ quan.
***
Cái túi bùa kỳ quái trong ngày mãn khóa.
Ngay giữa sân doanh trại Sinh Viên Sĩ Quan, khi chuẩn bi dự tiếp tân trong phạm xá. Mẹ anh mở cái gói nhung mầu đỏ, lấy ra một sợi dây ngũ sắc có cái túi vải nâu, nhỏ bằng ngón tay cái, quàng vào cổ Lâm. Anh vừa ngượng với người yêu, với các bạn gái của cô em họ, vừa xấu hổ với bạn bè cùng khóa đang đứng vây quanh. Anh giằng mạnh, chui đầu ra khỏi “sợi dây chuyền quái dị” càu nhàu
- Mẹ! mẹ làm gì kỳ vậy?
Mẹ nhìn anh ái ngại:
- Chiến trường đang sôi động lắm!... đường tên mũi đạn, ai biết đâu mà
 Trang 66
 




















































































   64   65   66   67   68