Page 78 - DH4
P. 78
Đa Hiệu ONLINE số 4
bị mộng du, dậy đi lang thang khắp nơi, sáng dậy em hỏi không biết gì cả. Nguy hiểm lắm anh ạ. Chắc tại ngày xưa bắn phá, ném bom giết nhiều Việt Cộng quá nên họ theo báo oán. Em định mượn anh cái tượng Phật, em dấu dưới gối của anh Khôi may ra anh ấy khỏi bệnh.
Lâm cười:
- Em đúng là đàn bà! giết nhiều Việt Cộng thì đã sao? nếu mấy con ma Việt Cộng có sống dậy được đi nữa, gặp mặt anh với anh Khôi thì cũng phải cắm đầu chạy ... sợ bị giết thêm lần nữa! Nhưng nếu em muốn thì anh cho, anh vẫn còn giữ ông “Phật nướng”. Sao em giống mẹ anh thế! lúc nào cũng tin dị đoan, không thấy anh sao, nhờ có ông Phật mà giờ này anh cù bơ cù bất một mình.
Rồi anh kể cho Lan nghe chuyện đốt bùa, đốt tượng Phật khi ở trại tị nạn bên Guam.
Lan nhăn mặt mắng anh:
- Bác mà biết được thì anh chết đòn. Tại sao anh không nghĩ rằng anh còn may mắn hơn cả ngàn người khác, giờ này còn trong tù Cộng Sản.
Hơn một năm sau, một lần Lan nói:
- Anh Khôi đã hết bệnh, bây giờ vui vẻ yêu đời lắm, tụi em sắp mua nhà, hôm nào ăn tân gia anh nhớ đến chơi. Em đã bịt vàng cái tượng Phật của anh, em đánh sợi dây chuyền, trả anh để anh đeo.
Lâm cười:
- Em tin, em cứ giữ đi, anh cho em đó.
***
Ngộ
Có con chim sâu mấy tuần trước đến làm tổ ngay trên cành cam trước cửa ra vườn. Lâm theo dõi từ những ngày đầu, từ những cọng rơm ngọn cỏ đầu tiên được tha về. Sao làm tổ chênh vênh, thấp ngang tầm mắt, lại ngay cửa kính sát lối đi vậy kìa? Con chim bé nhỏ này, mi không biết sợ loài người hiểm ác hay sao? Này con chim bé nhỏ, có cần ta phụ giúp gì không? mà
Trang 78