Page 77 - DH4
P. 77
Đa Hiệu ONLINE số 4
- Khanh, đi lễ hả?... cho tao gửi lời thăm Chúa.
Lần nào anh cũng nhận được câu chửi thân thương:
- Tồ cha mày .... Thằng mất dậy!
Hình như Khanh không bao giờ biết giận, ngay cả những khi đùa dỡn quá đà. Như một lần đêm Noel, Khanh chuẩn bị đi lễ, thấy thương bạn lủi thủi ở nhà một mình nên rủ, đi lễ nửa đêm với tao cho bớt buồn, ở nhà làm gì.
Lâm cũng ngang ngược:
- Không, tao tội nặng hai vai, Chúa thấy mặt tao cũng phải nổi giận, lỡ chúa dựt đinh được đá bỏ mẹ.
Chủ nhật rảnh rỗi, Lâm hay đến chơi với ông bạn làm Mục sư để hoạt động xã hội, đi xin đồ đạc, giường tủ, chở đến giúp những gia đình thuyền nhân vượt biển mới qua. Một hôm ông khuyên nhủ:
- Hãy tìm sự bình yên tâm hồn nơi Đức Chúa Trời, ngài lắng nghe lời cầu nguyện của anh ...
Lâm nổi nóng, phạng ngang một câu, không ngại miệng:
- Cám ơn mục sư, Phật với Chúa! hai ông đang ngồi đánh bài cào với nhau, chẳng có ông nào nhớ đến tôi cả! Phật đang ngồi khoanh chân vòng tròn, chắp hai tay, đang nặn bài ... tây, tây ... chín nút, chín nút. Còn Chúa thì đã dang hai tay ... tao bù!.
Lâm bực tức bỏ về:
- Tuần sau tôi bận không đến được, sắp thi Final rồi.
Mỗi khi buồn Lâm hay đến chơi với gia đình cô em họ rất thân như anh em ruột. Tìm vui với không khí êm ấm của gia đình Lan, vui đùa với các cháu cho bớt buồn.
Một hôm Lan hỏi:
- Nghe Bác kể hồi ở nhà, bác có thỉnh cho anh cái tượng Phật linh lắm mà, anh còn không cho em mượn. Anh Khôi từ ngày qua đến giờ, tối ngủ hay mê sảng, đêm nào cũng bị ác mộng, toát mồ hôi ướt đẫm cả gối, nhiều đêm
Trang 77