Page 75 - DH4
P. 75

Đa Hiệu ONLINE số 4
hạm bị sơn xóa trước khi trao trả lại cho hải quân Hoa Kỳ, theo điều khoản của trương trình M.A.P (Military Assistance Program: quân dụng không sử dụng phải được hoàn trả cho chính phủ Hoa Kỳ) . Lá quốc kỳ Việt Nam được hạ xuống, mọi người đã hát bản quốc ca trong nước mắt và tiếng khóc uất nghẹn. Lá quốc kỳ cũng được thủy táng. Lâm cũng thủy táng đời anh cho biển cả. Mũ áo, lon, huy hiệu, hình ảnh, thư từ, kỷ niệm của đời anh từ ngày còn bé và bao nhiêu tháng năm dài trong quân ngũ, cả linh hồn anh nữa, được gói trong lá cờ vàng ba sọc đỏ, gửi sâu dưới lòng đại dương. Lâm rời chiến hạm như cái xác không hồn.
Trước khi rời tàu, khi gom góp ít kỷ vật mang theo, Lâm thấy cái túi bùa, nhớ đến mẹ, anh bật khóc. Lần đầu tiên, tự anh quàng cái dây bùa vào cổ. Nếu quả thật có vị thần linh trong cái túi bùa này, chắc ngài cũng phải cau mày, nhăn mặt, quở mắng:
- Đồ khốn kiếp! đến giờ phút cùng bí này, mày mới nghĩ đến tao!
Lâm mở thử túi bùa thấy bên trong có một tượng Phật nhỏ bằng nanh heo rừng, tạc rất sắc nét, ám mầu nhang khói vì đã thờ lâu trên chùa trước khi mẹ thỉnh về, có ba lá bùa mầu vàng, viết bằng chữ Phạn mà anh không đọc được. Nhớ lời mẹ, anh đốt một lá bùa, nói nhỏ:
- Tôi chỉ cầu xin gặp được mẹ, vợ và các con.
Trao trả chiến hạm cho Hải quân Hoa Kỳ tại Subic Bay, Lâm rời tầu với độc nhất bộ quân phục hải quân mầu xanh mặc trên người, không lon, không nón và một túi sách nhỏ đựng ít đồ lưu niệm. Lâm, người tị nạn cô đơn, vô tổ quốc, vô gia đình. Quá khứ nhòa trong nước mắt thương đau. Tương lai thì mịt mù, vô định!
Hình như có sức mạnh vô hình nào đó, đã níu kéo anh lại khi anh thay bộ bà ba đen định bước xuống ca-nô trở về bờ từ Côn Sơn và sau này khi anh định theo chiếc Việt Nam Thương Tín từ Guam về lại Việt Nam. Cũng có thể vì lý do anh vẩn còn mong manh hy vọng gặp được gia đình đang thất
 Trang 75
 

























































































   73   74   75   76   77