Page 74 - DH4
P. 74
Đa Hiệu ONLINE số 4
không được chấp thuận.
10 giờ sáng ngày 30 tháng 4, radio trên chiến hạm bắt được nhật lệnh của Tướng Dương Văn Minh, ra lệnh đầu hàng trên đài phát thanh Sài Gòn. Đứng trên đài chỉ huy, nước mắt Lâm chẩy dài, hết rồi! đã chặn mất đường về, hết rồi! đời võ nghiệp, mộng hải hồ không còn nữa, nước mất, gia đình vợ con ly tán. Quân giặc tràn vào, không biết bây giờ Yến, mẹ và các con ra sao? Hình ảnh, quân phục, súng đạn, kiếm và các kỷ vật nhà binh của con còn đầy ở nhà, mẹ có tẩu tán, cất dấu được không?
Chiến hạm lừ đừ xuôi về hứng Nam, lệnh hạm trưởng muốn đem tầu xuống vùng bốn vẫn còn kháng cự để chờ lệnh. Khi qua khỏi mũi Cà Mâu, ngài hạm trưởng mới “tâm tình”, cho biết là ngài đã để vợ con ở một đảo nhỏ ngoài khơi gần Phú Quốc từ lâu, nên ngài xin đi công tác sớm, khi chiến hạm còn trong lịch trình nằm bến để sửa chữa. Thật là một người Hạm Trưởng tồi, mưu mô, xảo quyệt và vị kỷ. Ngài Hạm Trưởng chỉ biết lo cho riêng mình, không nghĩ gì đến đơn vị, ngài lừa dối thuộc cấp cho đến giờ phút cuối cùng, leo lên đến trung tá, nhưng chưa bao giờ ngài học môn lãnh đạo chỉ huy.
Cuối cùng nhân viên trên chiên hạm nổi loạn, buộc phải quay mũi trở về Côn Sơn để nhập vào đoàn tầu di tản. Hơn hai trăm thủy thủ đoàn trong cơn ly loạn đã tan nát gia đình, ly tán vợ con, chỉ vì một toan tính thấp hèn, vị kỷ của cấp chỉ huy. Cái xui của con tầu, của thủy thủ đoàn bắt đầu từ vài tháng trước, khi vị hạm trưởng tiền nhiệm tài giỏi, đức độ, luôn lo lắng cho thuộc cấp đã bàn giao lại chức vụ cho nguyên hạm trưởng để đi du học Hoa Kỳ.
***
Cái túi bùa trong đời tị nạn
Trước khi vào hải phận Phi Luật Tân, chiến hạm phải ngừng lại ngoài khơi cả ngày để tháo vất đạn dược xuống biển. Tên và số hiệu các chiến
Trang 74