Page 76 - DH4
P. 76

Đa Hiệu ONLINE số 4
lạc đâu đó. Biết đâu Tạo chẳng ghé ngang nhà, chỉ đường dẫn lối cho Yến vào bộ Tư Lệnh Hải Quân? biết đâu Yến đã xoay sở được phương tiện ra đi? anh vẫn tin Yến tháo vát trong mọi hoàn cảnh. Cảm ơn Trọng, người em kết nghĩa, và cám ơn các đàn em Võ Bị dưới khóa, lúc nào cũng quây quần bên anh, trợ giúp tinh thần và ngăn cản anh quay về Việt Nam.
Lâm đã gọi máy khắp các chiến hạm bạn, nhắn tin tất cả các trung tâm Hồng Thập Tự từ Subic Bay đến Guam để tìm Mẹ và vợ con thất lạc, mà không có tin tức hồi âm. Anh đốt lá bùa thứ hai, rồi thứ ba để cầu xin.
Cả tháng, lang thang trong trại tị nạn tại Guam, để tìm kiếm gia đình, nhưng vô vọng. Cho đến một hôm anh nhận được điện tín của người anh bên Pháp, gửi qua cơ quan Hồng Thập Tự cho biết là, gia đình không ai đi thoát cả. Buổi tối hôm ấy, Lâm ngồi bên lều tị nạn, nhóm lửa nấu nước pha café, trong niềm đau tuyệt vọng, anh dật sợi dây bùa đeo trên cổ, ném vào bếp lửa. Dây ngũ sắc và túi bùa phừng cháy, ánh sáng lóa xanh rồi tắt. Anh không cần gì nữa! chẳng có gì để phải cầu xin!
Sáng ra dọn dẹp, bới đống tro tàn, Lâm thấy tượng Phật còn đó, không cháy, chỉ bị đen nám, anh lẩm bẩm hỗn xược: “Phật nướng” rồi cạo rửa cất vào túi áo.
Những năm đầu tị nạn, Lâm không tin có Chúa, có Phật, có đấng tối cao hay có thần linh trên cõi đời này. Anh sống âm thầm lặng lẽ. Có một quyền lực linh thiêng nào đó vẫn đẩy anh bước tới, bắt anh phải phấn đấu để ngoi lên trong cái sứ sở thiếu tình người này, phải đi làm nuôi thân, đi học để tìm đường vươn lên.
Lâm ở chung phòng với người bạn hơi cùng hoàn cảnh, một người đánh mất vợ con, một người vợ bỏ ngay từ khi mới sang, khác nhau có một điểm, Khanh có Chúa, có Đức mẹ, có đức tin để sống, còn Lâm thì không! Khanh ngoan đạo, Lâm vô thần.
Sáng chủ nhật Khanh chuẩn bị đi lễ, Lâm hay chui đầu ra khỏi chăn gọi: Trang 76
  


























































































   74   75   76   77   78