Page 243 - DH3-online
P. 243

đến khi cái nhìn bâng quơ của nàng chạm phải người đàn ông đang lững thững đi tới gần chỗ nàng ngồi, dáng đi nặng nề vì chân của ông có vẻ bị thương tật, không bình thường.
Khi ông đứng lại, ngập ngừng ngay chỗ nàng đang ngồi. Nàng tự nhiên cúi chào:
– Ông có cần ngồi nghỉ chân một lát không ạ?
– Chào bà. Nhiều người... nhanh chân quá, họ đã giành hết chỗ nghỉ chân... của tôi!
Nàng nhổm sang một bên tỏ ý nhường chỗ, dù vòng tròn bồn cây chỉ có một mình nàng.
– Sau những ngày mưa, nắng bao giờ cũng đẹp hơn (Người đàn ông nói bâng quơ, cũng có thể là nói với nàng)
– Dạ! Và nắng ở đây luôn dịu dàng hơn những nơi khác... – Bà là người Ðà Lạt chứ?
– Tôi không phải người Ðà Lạt, nhưng tôi đã sống ở đây nhiều năm trong thời học sinh.
– Ồ! Tôi cũng thế. Tôi đã được hít thở bầu không khí trong lành ở đây chính xác là bốn năm, thuở chuẩn bị bước vào đời...
  Đa hieu online số 3 Page 243

























































































   241   242   243   244   245