Page 35 - DH3-online
P. 35
học tôi được thầy cho lãnh thưởng, nhưng là phần thưởng dành cho học trò nghèo, được mấy xấp vải trắng để may đồ do một vị hảo tâm tặng, mẹ tôi mừng lắm đem khoe cả làng cả xóm “thằng con tôi học giỏi được lãnh thưởng kỳ nầy”. Người mẹ nào cũng vậy suốt đời luôn hãnh diện về đứa con mình, mặc dầu biết sự thật là con mình chẳng bằng ai. Ôi! "Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào"!
Năm 1956 là năm tôi tốt nghiệp tiểu học, lần đầu tiên miễn lên trên tỉnh để thi. Thấy cha và anh quá cực khổ hàng ngày dãi nắng dầm mưa từ sáng tinh mơ cho đến khi chiều tối đẻ có miếng ăn, vả lại biết mình học hành chẳng ra gì nên tôi nài nỉ mẹ xin nghỉ học, nhưng mẹ nhất định không cho. Mẹ quyết định các chị tôi phải nghỉ để dồn sức lo cho tôi, mẹ bắt tôi làm đơn thi vào trường Trịnh hoài Đức, trường trung học công lập đầu tiên của tỉnh. Một chữ cũng thi, hai chữ cũng thi, biết đâu học tài thi phận. Khi công bố kết quả tôi chẳng muốn đi nghe làm gì vì tôi đã phải cắn viết trong phòng thi, mẹ chẳng chịu thua phải đạp xe hơn 7 cây số để đi nghe một mình vì biết đâu có quới nhơn phù trợ. Lúc về mẹ buồn lắm vì chẳng thấy tên đứa con cưng của mẹ đâu cả. Nhà tôi đang ở trong xóm lò gốm đa số sống được nhờ làm công nhân để sản xuất ra chén tô, bình bông. Lúc bấy giờ là thời bình nên ai cũng có một đời sống tương đối. Tôi đã biết chút đỉnh nghề nẩy nhờ theo học ở các người lớn tuổi, tôi xin mẹ đi làm vì biết mình chẳng có khiếu nào để học nữa, mẹ giận
Đa hieu online số 3 Page 35