Page 36 - DH3-online
P. 36
dữ và cương quyết bắt tôi tiếp tục học dù phải đóng tiền học ở trường tư. Ở quận chưa có trường trung học tư thục nào nên đành phải lên tỉnh học,nhờ người quen dẫn dắt mẹ đã đóng tiền cho tôi vào lớp đệ thất trường trung học bán công Phú Cường, thị xã Bình Dương với học phí mỗi tháng 120 đồng. Trường là những mái nhà lợp tôn nằm trên một đỉnh đồi cao cùng với ngôi chùa “Bửu Tự”có đường ăn thông lên bệnh viện tỉnh, mẹ vay tiền sắm cho tôi một chiếc xe đạp mới toanh hầu bảo đảm đi đường xa .
Từ Lái Thiêu hàng ngày tôi phải đạp xe đến trường đi và về mỗi lượt là 11cây số, mẹ phải thức dậy thật sớm mỗi ngày để lo phần cơm cho tôi ăn vào buổi trưa. Những ngày đầu tôi còn theo chúng bạn bỏ học đi đá banh, hoặc vào rừng dùng “ná” bắn chim, hay rình bắt những ổ sóc con mới đẻ, tập vở trống rỗng chẳng có ghi được một chữ nào. Nhà trường gửi thư về báo tin cho mẹ, mẹ rất buồn và giận dữ bắt tôi nằm xuống trừng trị hơn chục hèo roi mây, mông tôi bầm tím được chị tôi mang vào nhà tắm để tắm,
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ buồn và khóc thật nhiều, các chị tôi cũng thế, thường khuyên tôi hãy ráng học đừng làm mẹ buồn, “Em coi trong xóm có đứa nào được đi học như em đâu?. Chị cũng muốn đi học lắm mà mẹ đâu đủ sức, chỉ có lo nổi mình em”. Bắt đầu từ trận đòn đau nầy tôi mới thấm thía thế nào là tình thương của mẹ, tôi đã thật
Đa hieu online số 3 Page 36