Page 196 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 196
Tuyển Tập VTLV 2017
MỘT THOÁNG I LINH
Chinh Nguyên
.
Đời tôi như một cuốn bản thảo tiểu thuyết dài đang viết, không
biết bao giờ có chương cuối, và không đánh số trang.
Tôi cứ viết rồi xếp lên từng tờ trên tập bản thảo, bản thào
dần càng lên dầy, thỉng thoảng bất ngờ làn gío nhẹ luồn qua
song cửa làm tung lên những bản thảo rơi rải rác trong phòng,
tôi lại mất công nhặt lại những bản thảo, đọc lại từng trang rồi
xếp lại cho có thứ tự, và cứ thế tôi đã làm đi làm lại theo từng
cơn gió lốc đời người đùa thổi qua song cửa linh hồn…!
50 năm rồi tóc xanh đã đổi mầu bạc phếch cuộc đời làm du tử
xứ ngoại, đau buồn nuốt từng chén rượu cay lòng qua đôi môi
nhạt nhòa những lời yêu dấu cũ. Người yêu không chân dung,
nhưng sao nàng vẫn là một hình bóng theo tôi trong những
bước đường hành quân, trong gió bụi mờ mầu đất đỏ Di Linh,
và bây giờ loãng tan, đôi khi nhớ mông lung, em lại hiện ra với
câu nói hiền hoà thánh thiện yêu người:
- Em sẽ đọc kinh cầu nguyện cho anh mỗi lần một kinh kính
mừng…!
Mong anh luôn được bằng an….!
Đúng như Ngọc Ngà đã nói, tôi luôn bằng an… và luôn thấy
mình được sự che chở mỗi lần vướng vào cuộc chiến sinh tử
đạn thù, và thoát ra khỏi kiếp nạn trong đường tơ kẽ tóc….!
Ngày đó tôi là người lính phong sương áo trận giầy sô, mang
bụi đỏ theo bước chân hoang trên quốc lộ 20, tới gần cổng
trường Trung học Lê Lợi, chợt áo dài nữ sinh như bướm trắng
tràn ra khỏi cổng trường với tiếng nói cười ngây thơ liu lo, bình
thản và thánh thiện của một trường tỉnh lẻ Cao Nguyên.
Tôi dừng lại ngó vào cổng trường vui lây với những kỷ niệm
tràn về của thời cắp sách ,và thầm đọc câu thơ ngẩu hứng,
trong khi mắt tôi chạy theo dáng người con gái có mái tóc thề
đen huyền phủ ngang lưng, với chiếc nón bài thơ che ngang đôi
- 186 - Xây Dựng