Page 207 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 207
Quê Hương và Nỗi Nhớ
không nổi, người Chàm đã phải bỏ làng mạc tháo chạy theo
giòng Sông Ba xuống miền Duyên Hải Phú Yên, Khánh Hòa,
Ninh Thuận... Ngày nay người Chàm còn để lại di tích ở
Cheo Reo, Pleiku, Kontum, và ở Ea Soup Bắc Banmêthuột.
Tôi ngồi đây, chạy đi chạy lại giữa Trung Tâm Hành
Quân và Văn Phòng Thượng Vụ mà ruột nóng như bị lửa
đốt. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Tôi tuy chưa phải
tín đồ Thiên Chúa Giáo, nhưng từ năm 1949, là học sinh của
Linh Mục Nguyễn Văn Mai, Hiệu Trưởng Trường Trung
Học Dũng Lạc ở Hà Nội, tôi đã tin ở Thiên Chúa, và cảm
kích trước cuộc đời của Chúa Giê Su. Trong lúc quá bất lực
như thế này tôi chỉ biết một lòng cầu nguyện. Tôi cầu xin
Chúa cho mọi người đều bình tĩnh, cho các Buôn Thượng,
và các Dinh Điền của người Kinh đều được bình an, không
có chuyện gì đáng tiếc xảy ra; cho các trại Lực Lượng Đặc
Biệt Thượng và các đơn vị quân đội không phải nổ súng để
nồi da nấu thịt có lợi cho Cộng Sản. Có lẽ lời thành tâm thiết
tha cầu nguyện của tôi được Ơn Trên đáp ứng, nên tình hình
vẫn tiếp tục yên tĩnh không thấy có biến cố gì thêm. Khoảng
1, 2 giờ chiều, có tin Trung Tướng Thủ Tuớng Nguyễn
Khánh đã bay lên Banmêthuột và đang họp với các vị Tư
Lệnh Quân Đoàn II, Tư Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh, và Tỉnh
Trưởng Darlac. Khoảng 3 giờ chiều, lúc tôi đang ở Văn
Phòng Thượng Vụ thì có điện thoại của Đại Tá Tham Mưu
Trưởng gọi tôi lên văn phòng gặp ông gấp. Tôi lật đật chạy
lên ngay. Đại Tá nói: “Trung Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn
vừa điện thoại cho tôi. Ông cho lệnh tôi lấy một chiếc máy
bay, đưa anh xuống Banmêthuột ngay. Thủ Tướng cần gặp
anh gấp. Tôi đã cho lệnh lấy máy bay rồi, anh ra phi trường
và đi Banmêthuột ngay.” Tôi chạy về Văn Phòng Thượng