Page 208 - Tuyen Tap VTLV 2020
P. 208
Tuyển Tập Văn Thơ Lạc Việt
Vụ, điện thoại báo cho mẹ tôi biết để yên tâm, khỏi chờ tôi
về, rồi hối tài xế lái xe chạy ngay ra phi trường cũng ở trong
căn cứ.
Một chiếc máy bay nhỏ đã nổ máy chờ tôi. Ngoài
hai sĩ quan phi công ngồi ở phía trên, phía sau có bốn ghế
ngồi, hành khách chỉ có một mình tôi. Tôi nói với hai người
phi công: “ Tôi có việc gấp lắm ở Banmêthuột, xin các anh
vui lòng bay thật nhanh cho.” Vài chục phút sau, phi cơ bay
tới ranh giới hai tỉnh Pleiku và Darlac thì thấy phía trước
mây đen nghịt trời. Phi cơ cũng lao vào đám mây đen, nhưng
bị gió bão đánh chao đảo như tụt xuống thật thấp gần như
muốn rớt. Phi công vội vòng trở lại vượt ra khỏi đám mây.
Họ định quay về, nhưng tôi năn nỉ: “Dưới Banmêthuột, năm
trại Lực Lượng Đặc Biệt Thượng đang nổi loạn. Thủ Tướng
cho lệnh tôi xuống gặp ông gấp, xin các bạn cố gắng thử xem
có thể vượt qua được cơn bão này không.” Nể lời tôi, hai
phi công vòng trở lại và lao thẳng vào đám mây đen kịt kia
một lần nữa. Lần này bị gió mạnh, mưa quất, máy bay còn
bị đánh chao đảo lộn nhào hơn nhiều nữa. Hai phi công vội
vàng quay lại, vượt ra khỏi cơn giông bão kia ngay. Các anh
nói: “Bão mạnh quá, không thể bay qua được đâu, đành quay
về thôi.” Trời! Tôi thất vọng làm sao!!! Về đến Văn Phòng
Đại Tá Tham Mưu Trưởng, tôi chưa kịp trình báo gì, ông đã
biết và nói: “Trời bão quá, không bay được phải không?
Thôi anh về nghỉ đi, sáng mai đi Banmêthuột sớm, Thủ
Tướng cũng bay về Sài Gòn rồi. Ông nói 9 giờ sáng mai ông
sẽ gặp anh.”
Đêm hôm đó tôi không sao ngủ được. Tôi qùy xuống
và tiếp tục cầu nguyện: “Xin Chúa cho mọi sự được bình
207