Page 220 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 220

Quê Hương và Tình Yêu

            không Công-Dung-Ngôn-Hạnh thì cũng là người đàn bà tử
            tế, đạo đức như ai mới đến với ông nên cần suy nghĩ lại coi
            cái đạo đức, cái tử tế của mình hiện nay còn hay lạc đâu
            mất ? để một người chính thức đã là chồng, là cha, dù là
            cha kế cuả mình mấy chục năm, đến bây giờ không được ở
            chung trong một nhà mà trước đây hai người đã từng làm
            ăn vất vả xây đắp, để ông phải lang thang nay chỗ này mai
            chỗ khác, tương lai mù mịt không biết về đâu, ở đâu ! Và
            cũng  không  phải  ở  Mỹ  coi  người  đàn  bà  là  Lady  First,
            muốn làm gì thì làm, mà còn lương tâm có thẳng thắn và
            trong  sạch  hay  không  nữa  chứ.  Cho  dù  người  chồng
            có…”lỡ dại” phũ phàng đôi chút chăng nữa thì cũng còn
            cái tình nghĩa ơn đền oán trả,và lòng bao dung của người
            phụ nữ VN mà từ ngàn xưa đã được xã hội ca tụng chứ đâu
            đã cần đến Luật pháp, vì theo tôi thì Luật pháp là chỉ để
            giáo dục và trừng phạt những gì cố tình sai phạm nặng nề
            chứ luật pháp không để một người lỡ dại một phút chốc nào
            đó với vợ con mà phải đau khổ suốt đời. Bởi nhân-vô-thập-
            toàn, ai mà không có lúc sai sót làm phật lòng người khác,
            hay hành xử không vừa ý người khác.
               Vì thấy một nghịch cảnh đáng buồn nên tôi thẳng thắn
            và vô tư viết bài này, không chủ  ý bênh vực ai mà cũng
            chẳng phê phán ai. Nhưng tôi nghĩ rằng có thể sẽ có người
            chủ quan không vừa ý trách móc tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn hy
            vọng quý bạn đọc là những người lớn không ai chủ quan
            như vậy, để câu chuyện không vui này có thể sẽ giúp được
            những anh em HO nào gặp trường hợp tương tự sẽ rút kinh
            nghiệm, tỉnh táo và can đảm đối phó với nghịch cảnh để
            vươn lên chiến đấu với những đối tượng cam tâm làm khổ
            mình, hay những “HO Ăn Theo” khi cuộc sống đầy đủ rồi
            thì quên hẳn hai chữ Tình và Nghĩa thật là chua sót. Riêng
            ông bạn HO Sĩ quan cao niên của tôi trong chuyện này, tôi
            rất thương tiếc cho ông đã mấy lần say đắm trong tình yêu
            mà  chưa  tìm  được  hạnh  phúc.  Dù  sao  hôm  nay  tôi  cũng
            thành thật cầu  chúc không  những  cho riêng ông,  mà  còn
            cầu chúc cho quý vị HO nào nếu thiếu may mắn trong cuộc
            sống đời thường mà bình tĩnh, tự tin, và khôn khéo thì chắc

                                       219
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225