Page 225 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 225

Văn Thơ Lạc Việt


             NHỚ VỀ KỶ NIỆM

             Kỷ niệm  bao  giờ  cũng tồn tại  khó quên.. Đòi sống phải
            bươn chải, phải tất bật, ngày lại ngày, tuần lại tuần trôi qua,
            để rồi khi nhìn lại năm tháng cứ chất chồng..
             Niềm vui tồn tại, là từ khi đặt tâm hồn của mình vào trong
            trang web, trải những tâm tư, kỷ niệm thời ấu thơ, thời mới
            lớn rồi những buồn vui hiện tại..
             Từ một con bé vô tư thời thơ ấu, hồn nhiên bên Ngoại hiền
            và người Dì cùng người chị họ lớn hơn 3 tuổi, ngày theo
            chị đến trường làng, mặc dầu chưa đến tuổi đi học, những
            ngày  ngủ  gục  trên  bàn,  những  ngày  trên  đường  về  chạy
            theo bắt những con chuồn chuồn bị chị la rầy..
             Tôi mĩm cười và thương nhớ thời tuổi thơ, và tôi còn nhớ
            những ngày Mẹ sắp sanh người em gái thứ 2, tôi nhìn Mẹ
            với  chiếc  bụng  tròn  trỉnh,  vào  những  ngày  rãnh  Mẹ  lấy
            những trái gòn, tước vỏ rồi dùng chiếc roi dài đánh mạnh
            vào những bông gòn trắng phau và vò lại thành sợi dây dài
            rồi cuộn lại, tôi làm lạ và hỏi Mẹ.
             -Để làm gì hở Mẹ? Mẹ cười và trả lời
             -Mẹ sẽ làm tim đèn đó con! Bỏ vào dĩa rồi đổ dầu vào, còn
            đầu kia mình sẽ thấp sáng, cho tới khi nào tim lụn và dầu
            cạn đó con!!
             Tôi thấy vui lắm và hỏi tiếp
             -Con biết rồi, có phải khi nào em bé chào đời thì Mẹ sẽ
            dùng đến phải không ? Như vậy ánh đèn sẽ chiếu sáng để
            con thấy em bé rõ hơn nè!
              Mẹ mĩm cười mắng yêu
             -Con gái gì mà tò mò quá!!!!
             Tuổi thơ của tôi lớn dần nơi quê Ngoại, từ khi Mẹ sinh em
            vào tháng Mười, cơn nước lụt từ dòng sông Ngân Sơn tràn
            xuống, chảy thẳng trươc cổng nhà, rồi mặt nước dâng lên
            cao vào cổng, vào trong nhà, tôi vui lội nước thích thú, và
            nghĩ trong lòng dòng sông biết đi, nên di chuyển nước càng
            lúc càng dâng cao,Ngoại và Dì phải kê cái giường nhỏ trên
            cái phản lớn để Mẹ và em bé nằm ..

                                       224
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230