Page 144 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 144
Sau khi bình yên, có buổi sáng đi học (Đệ thất) được nghỉ 2 giờ sau,
chúng tôi rủ nhau lên chùa Thiên Mụ chụp hình, đang đứng làm dáng
cả bọn nhờ người ta chụp giùm, thì bỗng nghe âm thanh “viu...ầm
...viu ...ầm“ liên tục chát cả tai. Trời đất như muốn xập không biết
của bên nào, chỉ biết nó dội vào tâm thức sự sợ hãi và hận thù bọn
VC vô cùng chúng tôi cắm đầu cắm cổ chạy xuống tầng cấp cao,
xuống đường sực nhớ quên xe đạp, chạy ngược lại nhắc xuống, rồi
chẳng ai nói năng từ giã ai, leo xe đạp như tên bay gió cuốn, người
run bần bật cho đến khi thấy cửa Ngăn, cửa Thượng Tứ mới hoàn
hồn lai tỉnh rằng mình đã về tới gần nhà.
Hình ảnh các bậc trưởng thượng mặc khăn đóng áo dài, mấy O
(bà) trong tà áo dài tím bưng hoa xắp hàng thứ tự theo sau quý ông
tiến lên bàn thờ nhìn thật trang trọng, không khí lắng đọng với nỗi
xúc động đang được đè nén trong lòng tôi, trong lòng mọi người .
Điều này làm tôi nhớ tới người anh rể ở chung nhà ...
Sau 75, anh rể tôi bị trở thành người “vô lương, mất dạy”, đã dùng
chiếc xe đạp làm nghề chở thồ kiếm sống, 4 giờ sáng anh đậu xe ngã
ba đường đón khách, hy vọng gặp những người đi buôn sớm.
Có một bà đến nhờ chở xuống vùng Bãi Dâu, anh mừng rỡ cắm
đầu cắm cổ đạp về vùng hoang vắng, bà xuống xe đến hái mấy chiếc
lá đưa cho anh, anh nhắc tiền thì bà đi hái lá tiếp đưa, anh bỗng ngờ
ngợ và sực nhớ lúc đi ngang cầu Gia Hội có tiếng mấy ông đang đậu
xe thồ nói to “Hết ai đi chở bà điên“ , vậy là anh quay xe đạp một
mạch về nhà , nhưng nghĩ chưa có đồng nào để mua bông chuối cúng
Phật vì hôm đó ngày Rằm , anh đi tiếp cho đến khi kiếm đưọc 1
người khách, anh vội vã ghé chợ sớm mua bông chuối đem về nhà
đơm bàn Phật , bàn thờ ông bà, thắp cây hương rồi mới yên tâm đi
chạy xe tiếp.
133