Page 206 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 206
ta sắp hàng dài chờ mua, và nhiều người ở tiểu bang xa cũng bay
qua Cali tới cái tiệm đó mua lấy hên.
Bà Chánh nghe vậy thì rạo rực trong lòng. Chịu khó lái xe đi xa
một chút nhằm nhò gì. Khi còn làm hảng mỗi ngày bà phải lái xe
trên đường cao tốc cả giờ, nhiều khi kẹt xe kéo dài hai ba tiếng cũng
đâu có sao. Bà vội vã ra xe nổ máy, bấm vào GPS đia chỉ bà Hinh
nhắn và dọt lẹ.
Buổi chiều mùa đông trời âm u, sương mù bãng lãng phủ lên
những hàng cây trơ xương dọc hai bên xa lộ I-880. Nhưng bà Chánh
lại cảm thấy như bầu trời đang sáng sủa một cách kỳ lạ. Bà hình
dung trước mắt tấm vé số tượng trưng một tỷ rưỡi đô la to bằng cái
mặt bàn, bà và ông Chánh mỗi người cầm một đầu, cười toét miệng
chụp hình như bà từng thấy trên TV. Rồi bà liên tưởng đến việc sẽ
làm gì với số tiền khổng lồ đó. Một trời ước mơ toan tính hiện ra
trong đầu bà, kể cả việc chia cho bà chị nghèo bên Việt Nam để bà
qua Mỹ lãnh, hoặc ở lại định cư. Chỉ sau hai chục phút bà Chánh đã
tới nơi. Bãi đậu xe rộng thênh thang mà đầy kín, bà phải chạy quanh
hồi lâu. Đậu xe xong bà tất tả chạy ra sau lưng tiệm để sắp hàng.
Người ta tiếp tục kéo đến, chỉ trong nháy mắt cái đuôi sau lưng bà
đã kéo ra dài ngoằng cả một góc phố.
Viễn ảnh tỷ rưỡi đô la khiến cho tâm tình người ta thoải mái. Ai
nấy cười nói trao đổi râm ran như thể quen biết nhau tự khi nào.
Nhiều bác tài đang dừng đèn đỏ nhấn còi inh ỏi, vẩy tay chào đoàn
người rồng rắn, và hô to “Good luck!” Trước cửa, số người mua
xong liên tục nối đuôi bước ra, thì cuối hàng người ta lại tấp nập
nhập vào, như thể cái đoàn người này chẳng nhúc nhích tý nào hết.
Một vùng huyên náo, kẻ bê bữa ăn chiều vừa đi vừa nhai, người cầm
nước giải khác, đồ tráng miệng sau khi xong bữa tối. Phóng viên nhà
195