Cổ vật
Có một dạo ta buồn như cổ vật
Nằm ơ hờ dưới lớp bụi thời gian
Người bước qua để lại dấu chân mờ
Cháy hiu hắt một ngọn đèn bấc lụn
Tờ thư cũ vết mực nhòa nét chữ
Chuyện ngày xưa chợt khi nhớ khi quên
Dòng sông đó chẳng đưa nhau đến bến
Hồn cũng đầy mộng mị suốt trăm năm
50