Có một thuở ta lơ ngơ ngốc dại
Trôi lênh đênh những bờ bãi muộn phiền
Quá nửa đời mới tỉnh giấc miên du
Về ngồi hát bên bóng chiều độ lượng
Ngày tàn đi, sợi tóc đã bạc màu
Người mịt mù cách trở mấy đại dương
Tình héo úa từ buổi nào chẳng biết
Giờ có buồn cũng không thể buồn hơn
51