Khúc xưa
Rồi cũng qua một mùa bông phấn cũ
Buổi về bên dòng sông bỗng dại khờ
Nửa hồn theo mây trắng nổi bơ vơ
Quên không nhớ nửa hồn phai cuối dốc
Cầu chẳng xa bổng dưng nghe bất chợt
Tuổi thơ ngây bay vụt mất, ngỡ ngàng
Có loài hương tha thiết đến trăm năm
Con chim nhỏ hót đau lần cánh rụng
56