Page 11 - Một Người Lưu Vong_Final
P. 11
Quá khứ có công dụng ảo thuật,
biến con người ra khỏi hiện tại,
xa tương lai.
cho phép trẻ lại
cho phép gặp những người thất lạc hoặc đã chết.
Lòng tôi mềm và mát
như khăn lụa mẹ quàng trên vai.
Bất chợt,
tự nhận ra,
những âm thanh xa lạ,
mấp máy trên bờ môi.
Tôi đang nói,
những lời lẽ phát từ trí não,
không mang theo tâm tình,
như dòng sữa chỉ còn màu trắng, không chất ngọt.
Một người có thể sống ở hai nơi
cùng một lúc,
nhưng không thể nói hai thứ tiếng
cùng một lần.
Lòng tôi mềm như khăn lụa,
mẹ dùng lau nước mắt những khi buồn.
Không cần phải vội,
mẹ ơi, không cần vội.