Page 34 - BaoXuan2017-dosila
P. 34

trước khi lên đường”. Họ nói với ông: “Ông cứ làm theo   Sodom, có Abraham theo tiễn chân.
       lời ông nói.”
                                                              Hai thiên sứ đã rẽ về lối thành Sodom, trong khi Yavê
       Abraham sai gia nhân làm thịt bê béo và nhồi bột hảo   còn đứng nán lại với Abraham và phán với ông: “Những
       hạng mà làm bánh, đó là những món thực đơn không       tiếng kêu oán than từ Sodom và Gomorrah đã thấu đến
       dễ kiếm trong sa mạc để đãi khách, đoạn ông đứng bên   tai Yavê, tội của chúng lớn lắm ta sẽ sai sứ giả đến để
       quạt hầu trong lúc họ dùng bữa.                        xem xét coi có đúng như những lời oán than hay không,
                                                              bằng không chúng sẽ biết....”
       Một vị trong số ấy buông chén xuống nhìn Abraham và
       nhìn vào cửa lều xem có bóng Sara thấp thoáng qua lại   Một ngày đã gần tàn, mặt trời đã ngả hẳn về Tây, khối
       không, nên cất tiếng hỏi: “Vợ ông đâu rồi?”            cầu lửa đỏ ửng đã gác đầu non đoài nhưng sức nóng
                                                              vẫn toả ra như kim chich vào da thịt, vài cơn gió nhẹ từ
       Ông thưa: “Thưa Ngài, nhà tôi hiện ở trong lều.”       hướng cánh đồng thổi về mang theo hơi nước làm dịu
                                                              đi đôi chút.
       Vị khách nhìn Abraham hồi lâu rồi với giọng vừa hứa
       hẹn vừa vui tươi: “Tháng này sang năm, ta lại ghé đây,   Mặc dù nóng nực và bụi bặm như vậy nhưng Sodom và
       lúc ấy vợ ông, Sara đã sinh cho ông đứa con trai.”     Gomorrah hằng đêm vẫn diễn ra những cuộc vui thâu
                                                              đêm  suốt  sáng,  đèn  đuốc  và  trống  kèn  vang  dậy  một
       Abraham nghe xong tai ù, choáng váng, ông thưa cùng    góc trời, những gái bán bar ăn mặc hở hang lượn lờ vẫy
       khách: “Lạy Ngài, thân con đã già úa rua ra rồi còn đâu   chào và cười tình với khác thập phương đổ về đây để
       cái chuyện tòm tem nữa mà hòng con với cái, có phải    mua vui.
       Ngài muốn ám chỉ Ismael, đứa con tôi đòi đó chăng, phải
       chi Ngài đến thăm tôi tớ Ngài vài chục năm về trước có   Quán  rượu  nào  cũng  chật  ních  những  người.  Đó  là
       phải là may mắn không!”                                những thế giới về đêm, người ta trở thành những con
                                                              thiêu thân sống bằng ánh đèn, đêm đêm đi tìm hoan lạc
       Giữa lúc ấy, bà Sara đang đứng thập thò phía sau cánh   trong những tưủ quán với những ánh mắt vuốt ve và kết
       cửa lều nghe được hết những lời của vị khách nói với   thúc bằng những cuộc ẩu đả đâm chém nhau vì những
       chồng mình thi bà phì cười: “Chúa lòng lành ơi, có thuở   mối tình mì gói qua đàng.
       đời nào nhậu say rồi thì có. Ông già nhà mình thì đã
       “đình chiến” từ khuya rồi, còn mình thì cái chuyện hằng   Để chạy trốn những tiếng nhạc inh ỏi, Lot rủ vài người
       tháng nó đã khô queo rồi còn làm ăn chi mô được nữa,   bạn ra cổng thành ngồi hóng mát, bỗng ông nhìn thấy
       lạy Đức Mẹ thương con!”                                hai khách lạ sang trọng, nhưng dáng điệu mệt nhọc, có
                                                              thể họ đã phải vật vã với nóng nực suốt cả ngày, nghĩ
       Vị khách ngắt lời Abraham: “Không phải là Ismael, đó   vậy, ông chạy đến đón họ và xấp mình xuống bái lạy họ:
       chỉ là đứa con tôi đòi, ý ta muốn nói đứa con huyết nhục   “Thưa các ngài, xin các ngài dời vào tệ xá để nghỉ ngơi
       của ngươi, đứa con thừa tự sinh ra bởi Sara. Bởi chẳng   sáng mai các ngài hãy lên đường.
       có chuyện gì mà Yavê chẳng làm được.”
                                                              Nhưng họ từ chối: “Xin chân thành cám ơn lòng hiếu
       Yavê phán với Abraham: “Tại sao vợ ngươi cười? Phải    khách của ông, chúng tôi ngủ ở ngoài bùng binh đêm
       chăng nó nghĩ già nua tuổi tác làm sao còn khả năng    nay cũng được.”
       mà sinh con, có gì là huyền nhiệm đối với Yavê”. Nhưng
       Sara đã chối phắt đi: “Tôi đâu có cười.”               “Ấy chớ, xin quý ngài chớ làm như vậy, nhà tôi dù chật
                                                              chội và tồi tàn, nhưng cũng có phòng riêng dành cho
       Nhưng Ngài nói: “Ta biết rõ ràng ngươi cười mà, do đó   qúy ngài.”
       ngươi hãy đặt tên cho đứa trẻ là Isaac, nghĩa là cười.”
                                                              Và  họ  đã  nhận  lời.  Lot  làm  cơm  đãi  họ  và  làm  bánh
       Sau  khi  cơm  no,  rượu  ngà  ngà,  ba  vị  khách  kiếu  từ   không men và họ đã dùng bữa.
       Abraham, tiếp tục cuộc hành trình để tiến về phía thành   Những sự việc xẩy ra ngoài cổng thành và sự tiếp khách
       32                                                                                             Xuân Yêu Thương
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39