Page 117 - demo
P. 117
KÝ ỨC TUỔI THƠ
Ngọc Bích
Tuổi thơ là khoảng thời gian để lại dấu ấn sâu
sắc nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Tôi may mắn là đã có một tuổi thơ thật ngọt
ngào và hạnh phúc bên gia đình và những người
thân yêu của mình.
Tuổi thơ của tôi lớn lên trong những bài hát ru
của bà Nội, của bà Cô và của Má. Đó là những câu
ca dao ầu ơ dí dầu ngọt ngào nhưng thấm sâu vào
lòng con trẻ. Mỗi buổi trưa sau bữa ăn, tôi và Chín
(hai đứa nhỏ nhất nhà) được bà Nội hoặc bà Cô bắt
lên võng để ngủ trưa (lúc còn nhỏ chúng tôi không
thích ngủ trưa). Những chiếc võng được may bằng
bao bố của những bao gạo chỉ xanh; sau khi đổ hết
gạo ra lu bà Cô cắt ra, rồi dùng cây kim to gấp
nhiều lần cây kim bình thường may hai cái đầu và
xỏ dây là được cái võng để nằm; khi còn mới nằm
lên cảm thấy ngứa ngứa nhưng ít ngày sau sẽ thấy
êm và mát rượi. Để cho tụi tôi ngủ ngon và ngủ lâu
bà Cô thường trải mấy tờ báo dưới đất để nằm đưa
MIỀN KÝ ỨC
117