Page 122 - demo
P. 122
Tuổi thơ của tôi hạnh phúc được sống trong
sự yêu thương, chăm sóc tỉ mỉ không chỉ của Ba
Má tôi mà còn của cả đại gia đình, của Ông bà Nội,
bà Cô Tư, bà Cô Năm, bà Thím, Cô Hai, chú thím
Sáu, chú thím Năm… Tất cả người lớn đều cưng
chiều trẻ con, dành cho bọn trẻ chúng tôi sự ưu ái
đặc biệt. Trái với các gia đình khác vào ngày Giỗ,
Tết sau khi cúng kiến xong nhà tôi bao giờ cũng lo
cho con nít ăn trước rồi người lớn mới ăn. Vì thế,
anh em tụi tôi luôn được ăn trước cùng với ông
Nội. Mỗi bữa ăn lại là một dịp để anh em tụi tôi tụ
tập nói cười vui vẻ, nghịch ngợm và một câu nói
của ông Nội mà tôi không bao giờ quên là: “Sao
mà … ở dưới đất không nói mà cứ lên mâm cơm là
nói”. Mỗi lần tụi tôi ăn cơm là bà Nội đứng nhắc
các cháu ăn món này, món kia hoặc châm thêm
thức ăn sẽ bị ông Nội la: “Sao mà … cứ đến bữa ăn
là chàng ràng, chàng ràng”. Đó là
những chuyện và những câu nói cứ
lặp đi lặp lại trong mỗi bữa ăn của
ông cháu tôi; đã in sâu vào kí ức
của tôi đến tận hôm nay.
MIỀN KÝ ỨC
122