Page 125 - demo
P. 125
bóng rổ đặt giữa sân trước, mỗi lần chơi là một lần
ông Nội phải đi kiếm ngói để thay lên mái nhà và
mấy anh em tôi trốn chạy mất dép sau khi làm bể
thêm mấy viên ngói trên mái nhà của ông Nội! Thật
khó quên câu nói của ông Nội: “Đu họ …. Sao mà
… khó quá!”. Ông nói vậy thôi chứ thương tụi tôi
lắm, ông thích nằm trên cái võng rách cạnh chiếc
xích đu nhìn anh em tôi chơi đùa. Đến giờ tôi vẫn
nhớ như in hình ảnh và giọng nói của ông Nội.
Tuổi thơ của tôi là những điều rất giản dị
nhưng đối với tôi đó chính là quãng thời gian đẹp
nhất, vui nhất và có lẽ không thể nào quên được.
Tất cả đã trở thành miền ký ức đẹp, sâu thẳm, là
dòng nước mát lành nuôi dưỡng tâm hồn anh em
chúng tôi để mỗi khi nhớ lại có lẽ ai cũng cảm thấy
bồi hồi, thổn thức "Ngày xưa ơi! Bao giờ được
quay trở lại những tháng ngày ấy!”
Ngày 25 tháng 11 năm 2022
MIỀN KÝ ỨC
125