Page 158 - demo
P. 158
hình cũ là hình ảnh bà nội bế tôi đi tới
lui trong mái hiên nhà, kiên nhẫn đút
cho tôi từng muỗng cơm. Vì lo tôi
không chịu ăn sẽ không mau lớn, nội
luôn làm mọi cách để dụ ngọt để tôi
ăn thêm và kì kèo mặc cả “Thêm một
muỗng nữa thôi con”, nhờ vậy tôi mới
ăn hết chén cơm. Góp sức với bà nội, bà ngoại cũng
thử nhiều món và cách nấu khác nhau để tìm ra
món tôi có thể ăn được. Mãi sau này khi ngoại phát
hiện ra món tôm kho tàu mà tôi rất thích ăn, công
đoạn đút cơm mới dễ dàng hơn.
Lớn lên một chút, tôi bắt đầu đi mẫu giáo ở
gần chợ Gò Vấp và thường được ông nội dẫn tới
trường. Dù ông mất sớm khi tôi còn nhỏ nhưng tôi
vẫn may mắn có những ký ức sâu đậm về ông. Ba
tôi thường hay nhắc về hình ảnh ông nội đặt tôi trên
chiếc xe đạp rồi dắt bộ chứ không dám đạp vì sợ
tôi bị té. Ông rất cưng chiều tôi, đi học về tôi hay
đòi uống nước mía, ông chỉ gọi một ly, đợi tôi uống
đã rồi mới uống phần ít ỏi còn lại. Rồi khi tôi được
MIỀN KÝ ỨC
158