Page 153 - demo
P. 153
“Khó quá…”, rồi đâu lại vào đấy, có hôm còn bể
vài tấm ngói đã rong rêu.
Nhớ mãi hình ảnh Bà Cố Trong với chiếc lưng
còng queo, ngồi trên chiếc võng ở gian sau của nhà
thờ. Tôi hay đi loanh quanh gần đó để được nghe
Bà kêu: “Con đi kêu chú Phương xuống cho Bà
uống nước”. Giọng của Bà nói nhỏ lắm.
Tụi tôi thích đi học buổi chiều hơn, vì buổi
sáng sẽ chực chờ ở trước cửa để ngóng Bà Cố Năm
đi chợ về là có quà bánh. Khi thì bịch bánh rế giòn
giòn, khi được bịch bánh canh hoặc bánh đúc nước
đường thùng đặc quánh, bữa thì là phong bánh in
và nhiều món lắm.
Tụi tôi mong đến Tết lắm. Đi theo Ông Cố
phơi lá chuối, thân chuối để gói bánh tét. Bám theo
Ba phụ chùi lư, rửa ly chén. Chưng trái cây và
chưng bông thì là không thể làm, chỉ có thể cắt vụn
vằn để bán đồ hàng. Lò dò bên Má, đội nắng để cắt
từng lát bột phơi khô gói bánh ít, phơi củ kiệu nữa
chứ.
Đâu đó trong giấc mơ của tôi luôn xuất hiện
hình ảnh cái chái bếp lụp xụp của Bà Cố, cái xích
đu xiêu vẹo (lâu lâu đứt 2 sợi dây xích té lăn cù
MIỀN KÝ ỨC
153