Page 157 - demo
P. 157
thoảng được sang ngoại chơi. Đó là tuổi thơ đầy ắp
tiếng cười khi tôi cùng Chi, Phong, Bo, Hưng vui
đùa trên chiếc xích đu; tuổi thơ yên bình mỗi trưa
hè oi ả nằm trên tấm phản gỗ được nội quạt mát
bằng chiếc quạt tre; tuổi thơ thú vị khi nội kể tôi
nghe những câu chuyện cổ tích về cô Tấm, chàng
Thạch Sanh; tuổi thơ êm đềm trong tiếng cải lương
phát ra từ chiếc radio cũ của bà cố. Tuổi thơ tôi còn
là niềm vui nho nhỏ khi được ăn món tôm kho tàu
của ngoại, là sự hãnh diện khi phụ ngoại bán tạp
hóa, là mỗi Tết trung thu cùng ăn bánh rước đèn
trên sân thượng nhà ngoại. Thật may mắn khi tôi
có những ký ức tuổi thơ nhiều màu sắc mà vô cùng
bình dị.
Tôi là một đứa trẻ sinh sau đẻ muộn nên được
cả hai bên gia đình yêu thương hết mực. Nhờ ba
Hùng tuyển tập những bức hình kỷ niệm, tôi mới
nhận ra mình được ẵm bồng cưng chiều nhiều đến
thế nào. Tôi lại là đứa khó ăn, đến năm tuổi vẫn
cầm bình sữa uống chứ không chịu ăn dặm ăn cơm
nhiều như mấy đứa nhỏ khác. Trong những bức
MIỀN KÝ ỨC
157