Page 70 - demo
P. 70
lúc nhỏ rất xinh đẹp, da trắng, mũm mĩm, tóc xoăn
lọn, lanh lợi và rất thích chạy theo chơi với Ba tôi.
Đến năm bảy tuổi tự nhiên Cô Chín bị sốt và bị
bệnh thần kinh. Cô cứ nằm nhìn lên trần nhà vừa
nhịp các ngón tay vừa nói “Chín nè, Chín nè”; Cô
không nhớ ai chỉ riêng ba tôi là Cô nhận ra và gọi
“anh Tư, anh Tư… Chín nè, Chín nè!”. Ba má tôi
thương Ông Dượng Tư và bà Cô Quăn khi nhìn
thấy cảnh hai người già phải chăm sóc người con
gái không bình thường nên thường xuyên quan tâm
giúp đỡ và động viên ông bà. Tôi cũng không hiểu
tại sao Bà Cô Quăn là một người phụ nữ rất hiền
lành mà cuộc đời của bà lại lận đận và vất vả như
vậy? Có lẽ đó là số phận. Thương bà! …
Cô Hai (con gái của bà Thím) là em họ của Ba
tôi nhưng sống chung trong một nhà từ nhỏ đến lớn
nên Ba tôi thương và coi cô Hai như em ruột của
MIỀN KÝ ỨC
70