Page 27 - 8 - Những Tâm Hồn Cao Thượng
P. 27
Tuyệt hơn cả đoạt siêu cúp
ôi đã dẫn dắt đội Dallas Cowboys tham dự giải Vô địch Thế giới từ năm 1960
T
cho đến khi tôi về hưu năm 1988. Trừ khoảng thời gian làm phi công lái máy
bay oanh tạc B-17 trong Thế chiến thứ hai thì cuộc đời tôi chỉ xoay quanh quả
bóng tròn. Tôi yêu cảm giác hồi hộp trước mỗi trận đấu, yêu niềm hạnh phúc mỗi
khi ghi bàn, tiếng hò hét của đám đông, niềm vui ngất ngây sau mỗi trận thắng,
yêu những trải nghiệm chỉ có được qua những lần tranh tài trong trận siêu cúp và
yêu cảm giác chiến thắng được vài lần trong những cuộc tranh tài ấy.
Cảm giác hoàn toàn mãn nguyện khi dạy cho các cầu thủ cách tự rèn luyện bản thân, cách phát triển
những kỹ năng và cách phối hợp cùng đồng đội chính là động lực của cuộc đời tôi. Việc khuyến khích
các cầu thủ nỗ lực hết mình để giành chiến thắng cũng như giành được sự ủng hộ của các cổ động viên
là điều rất quan trọng đối với tôi. Nhưng còn có một phần đời khác trong cuộc đời của tôi mà không
mấy ai trong số hàng triệu cổ động viên biết được – đó là tôi muốn phụng sự cho Thượng đế, cho gia
đình mình và giúp đỡ những trẻ em đang gặp hiểm nguy.
Từ nhiều năm qua, tôi đã làm việc tại Trang trại Đồi Hạnh Phúc – đó là một trại trẻ và cũng là một
trường học đặc biệt tọa lạc trên những ngọn đồi ở Texas. Chúng tôi chỉ đơn giản gọi nó là “Trang
trại”; đó là một khu đồn điền rộng năm trăm mẫu nuôi đầy đủ các loại ngựa, gia súc và quan trọng nhất
là có hàng trăm đứa trẻ với những nỗi đau và các vấn đề khác nhau mà chính gia đình của các em
không có khả năng hoặc không muốn giúp đỡ các em.
Tôi đã từng chứng kiến những trận thắng vẻ vang trên sân cỏ, nhưng tôi cũng đã từng tận mắt thấy
những chiến thắng còn vẻ vang hơn nhiều của hàng trăm trẻ em nơi đây kể từ ngày Ed và Gloria
Shipman mở rộng tấm lòng của mình và thành lập mái ấm này cách nay khoảng 25 năm. Có một số em
đã phải trải qua những nỗi kinh hoàng không thể nào tưởng tượng được và mang theo mình những vết
thương tinh thần khủng khiếp. Nhưng thông thường, những đứa trẻ từng bị ngược đãi này sẽ rời khỏi
trang trại, mang theo một cuộc sống đã được chữa lành, một tấm bằng tốt nghiệp phổ thông trong tay và
sẵn sàng hòa nhập lại với thế giới.
Mặc dù mỗi đứa trẻ đều đặc biệt như nhau, song có một vài đứa mà tôi vẫn nhớ hơn so với những
đứa còn lại. Tôi sẽ không bao giờ quên được John, một cậu bé ốm yếu sống cùng với mẹ trong một
chiếc xe hơi bị vứt bỏ ở bãi rác Fort Worth trước khi đến trang trại. Hay như Frieda, một bé gái bị cha
dượng và thằng con riêng của hắn lạm dụng tình dục. Và cả Jack nữa, cha Jack đã bỏ rơi gia đình cậu
bé, để lại người mẹ đơn độc và đứa con trai nhỏ dại lúc nào cũng muốn tự vẫn. Jack đã cố tự sát nhiều
lần trước khi đến sống tại Trang trại này. Còn Amy thì bố mẹ đang phải ngồi tù. Nếu người bà tuyệt
vọng của cô bé không tìm thấy Trang trại Đồi Hạnh Phúc thì có thể Amy đã bị giết rồi.
Và sau cùng là Tip, một cậu bé rất thú vị đến từ một thị trấn nhỏ ở Texas, gần “Trang trại Đồi Hạnh
Phúc”. Bản lý lịch của Tip cho thấy cậu gặp đủ thứ chuyện rắc rối. Và đến khi cậu đánh thầy giáo thì
một quan tòa đã đề nghị đưa cậu đến Trang trại. Tip chỉ mới mười hai tuổi, nhưng trông cậu lớn hơn
nhiều so với độ tuổi của mình. Khó mà khẳng định được tóc cậu có phải màu đỏ hay không vì cha cậu