Page 184 - Người bình thường tử tế
P. 184
17. Đi Để Trưởng Thành
------------
Câu đầu tiên bao giờ cũng thế, nhân vật của chúng
tôi sẽ nói rằng: “Biết gì đâu, có gì đâu mà kể nhỉ”.
Vậy rồi cười. Và cũng chính nụ cười ấy như chất
kết dính chúng tôi lại gần nhau. Đặc biệt là chị, Đại
sứ nhân ái khu vực miền Bắc Vũ Minh Sâm, người
có nụ cười trong vắt, nhẹ bâng. Mà không chỉ có nụ
cười, giọng nói của chị, dáng người của chị, tất cả
đều mang lại thiện cảm cho người đối diện. Để rồi,
chúng tôi chạm vào nhau, chạm vào những dòng
cảm xúc tự nhiên tuôn chảy.
Muốn thay đổi người, hãy thay đổi mình
Đó là lần đầu chị đến Trung tâm bảo trợ dành cho
trẻ mồ côi và người khuyết tật. Đó là lần đầu chị
tận mắt chứng kiến nỗi đau đớn và cô độc đến tột
cùng. Những đứa trẻ ở đó sinh ra đã kém may mắn
lại thiếu thốn đủ bề. Những đứa trẻ ở đó tật nguyền
cả tâm hồn lẫn thể xác. “Cái đầu rất to”... chị dừng
lại như để nhớ kỹ lại khoảnh khắc ấy. Chị đã mất
ngủ cả tháng vì sợ. Nỗi sợ ấy đeo đẳng khiến chị
không thể nào thoát ra được. Thấy vậy, ông xã chị
- 184 -