Page 189 - Người bình thường tử tế
        P. 189
     Lớn lên từ những yêu thương
               Sau những lần đến Trung tâm bảo trợ trẻ em, chị lại
               đến nơi chăm sóc cho cho người già. Ở đây, chị gặp
               những mảnh đời khô cằn không nơi nương tựa. Họ
               có cái ăn, cái mặc, nhưng họ thiếu đi sự ấm áp nơi
               tâm hồn. Có cụ bảo với chị chỉ chờ người nào đến
               để nói chuyện là vui rồi. Câu nói ấy lần nữa chạm
               vào chị, giúp chị lớn lên. Chị nghĩ đến ông bà của
               mình, bố mẹ mình, nghĩ đến gia đình nhiều hơn.
               Mặc dù từ trước đến giờ chị vẫn luôn quan tâm lo
               lắng cho gia đình, nhưng lại theo cách mà bao nhiêu
               người trẻ vẫn nghĩ rằng thế là đủ. Là quà, là bánh,
               là bữa ăn, là tạt ngang chào hỏi rồi lại đi. Nhưng
               bây giờ thì chị nhận ra, yêu thương là gần gũi hỏi
               han trò chuyện, là có dịp đưa bố mẹ đi chỗ này, chỗ
               kia. “Mình lớn lên đấy em, lớn lên rất nhiều! ” chị
               Sâm nói.
               Lớn lên, là  cách chị  nói về  những  thay  đổi của
               mình. Nhưng hơn tất cả là trái tim chị mỗi ngày một
               rộng mở và yêu thương. Mà khi có thể mở lòng,
               người ta dễ dàng đến được với những khó khăn,
               thiếu thốn của người khác. Trong bất kỳ hoàn cảnh
               nào ta cũng sẽ học được cách đứng vào vị trí của
               người khác để nhận định chứ không dễ dàng đưa ra
               phán xét như trước đây. Đơn cử như lúc này, nếu
                                                                                                        - 189 -
     	
