Page 190 - Người bình thường tử tế
P. 190
có bất kỳ cuộc điện thoại lạ nào gọi đến thì trước
hết là chị sẽ lắng nghe, sau đó là giải thích, hướng
dẫn hoặc chia sẻ, thay vì xem đó không phải là việc
của mình. Sự đồng cảm chuyển thành yêu thương
trong chị lúc nào chẳng hay. Chị nhớ lại lần đi cùng
công ty trong một chuyến từ thiện về Lạng Sơn. Chị
nhớ đến căn nhà nằm cheo leo trên đỉnh đồi. Căn
nhà được làm từ những mảnh ghép trống trải đến
xót xa. Mười năm rồi gia chủ vẫn không đủ tiền để
làm lại. Chị đứng lặng nhìn căn nhà và nghĩ nhà thế
này mưa sẽ dột tứ bề , mùa rét ngồi trong nhà có
đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ...
Chị còn nhớ hôm đi Sơn La trong đợt rét. Đập vào
mắt chị là những đứa trẻ chỉ mặc độc áo, không
quần. Rồi ngay sau đó, chị đã chọn đi Mộc Châu
vào một ngày cực lạnh. Cùng đi với chị có tám đứa
trẻ, con chị và những người bạn thân.. Niềm vui cứ
như nở hoa trong lòng khi những gói bim bim, kẹo
mút, bánh gạo,… làm sáng bừng những gương mặt
lem luốc của các em nhỏ tại bản.
Những bản làng heo hút. Những mái nhà xiêu vẹo.
Những mảnh ghép trống trải… Những đôi chân
thiếu dép. Manh áo mỏng manh bất kể gió mùa...
Những đứa trẻ trong chuyến đi ấy hơn bao giờ hết
đã nhận ra được sự may mắn, hạnh phúc, đủ đầy
- 190 -