Page 195 - Người bình thường tử tế
P. 195
vắng bàn tay chăm sóc ấm áp của mẹ cha. Mái nhà
xiêu vẹo giữa rừng cao su càng thêm đơn chiếc.
Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá mà
nằm... Giờ mất cả hai, phận đời của hai đứa trẻ ấy
rồi sẽ về đâu? Câu hỏi miên man theo những ngày
lá trút vàng, xao xác quanh căn nhà cấp bốn vỏn
vẹn ba mươi mét vuông, lẻ loi đầy cô quạnh.Cuộc
đời luôn có những khắc giây nghiệt ngã khôn
xiết.Ruân về với đất. Đất ôm trọn Ruân vào lòng,
còn nỗi đoạn trường này, chỉ người thân ở lại, mới
đau thấu một nỗi riêng mang.
Trên mảnh đất tình người
Tự bao đời nay, miền Đông đất đỏ vẫn luôn dung
chứa tình người, ngời sáng những yêu thương. Xứ
Bàu Xéo (Đồng Nai) này, người sống với người,
bằng lòng thẳng ngay, bằng nghĩa cao dày. Đưa vợ
chồng Ruân về nhà là những tấm lòng chứa chan sự
đùm bọc, sẻ chia những khó khăn mất mát. Tang
thương này được sưởi ấm bằng những con tim
chung một lòng hướng đến người bạn đồng nghiệp
có số phận mong manh. Căn nhà chỉ hơn ba mươi
mét vuông làm sao để được hai áo quan tài? Rồi
cảnh gia đình đã vốn dĩ thiếu trước hụt sau, tiền đâu
ma chay? sức cùng lực kiệt của người mẹ già sao
kham nổi gánh nặng này đây? Hai đứa trẻ vẫn còn
ngây dại trước nỗi đau đầu đời biết phải làm sao
- 195 -