Page 185 - Người bình thường tử tế
P. 185

mới bảo đã sợ như vậy thì đóng góp tiền của là được


               rồi, chứ đi tới tận nơi làm gì. “Nhưng không em ạ,

               phải thật sự đi thì mới đồng cảm được” chị nói, vẫn


               chất giọng trong veo ấy, nghe mà thương. “Ngày

               trước mình thương nhưng là tình thương khi nhìn


               từ phía ngoài thôi. Mình không thể nào hiểu hết

               được. Phải thật sự đến đấy, nhìn thấy và chạm vào


               mới cảm nhận tận cùng của yêu thương” chị tâm


               sự. Chuyến đi đó đã làm thay đổi chị rất nhiều, cả

               trong cách nghĩ lẫn trong cách làm. Trước đây chị


               cũng hay đi nấu cháo từ thiện, do nhà chị ở gần

               bệnh viện. Vì mọi người rủ và có thời gian nên chị


               tham gia. Ai kêu gọi quyên góp ủng hộ người nghèo


               thì chị cũng đóng góp. Thế nhưng, chị nói đó chỉ là

               hưởng ứng và làm theo chứ chưa ý thức lắm. Rồi


               sau một tháng vật lộn để thoát khỏi những ám ảnh

               ấy, yêu thương trong chị trỗi dậy. “Những đứa trẻ


               nhìn thương lắm em ạ” chị nhắc lại đến lần thứ ba

               câu này. Sau đó không còn sợ nữa, chị rủ người nhà,


               bạn bè, và muốn cho cả con mình cùng đi.



               “Cũng là nhờ các sếp và các anh chị đi trước. Khi

               Quỹ hỗ trợ từ thiện của công ty thành lập, nó giống


               như sợi chỉ đỏ dẫn đường cho những trái tim thiện

               nguyện. Lãnh đạo luôn tạo điều kiện lẫn khuyến


               khích mình phải suy nghĩ làm gì cho tốt. Mình nghĩ



                                                                                                        - 185 -
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190