Page 39 - Người bình thường tử tế
P. 39
cú điện thoại trực tuyến thông bảo quyết định, cả
công ty ngập tràn nước mắt. Ông cũng khóc. Ông
nói với lãnh đạo cấp cao, ông không cần lên chức,
cho ông ở lại Việt Nam có được không? Dĩ nhiên,
đề nghị đó đã không được chấp nhận. Vậy nên, hễ
có dịp là ông lại về Việt Nam, như về với gia đình
thứ hai của ông. Vừa nhác thấy bóng ông, nhân viên
cả công ty truyền tai nhau “Sếp về”, “Sếp về”. Với
họ, ông vẫn là người sếp chân thành, giản dị, gần
gũi và đầy tình cảm. Ai cũng muốn được ôm ông
một cái hoặc ít nhất được trông thấy dáng hình cao
lớn quen thuộc ấy.
Còn ông ư? Nào chỉ thiện tình đối đãi với người,
với cộng đồng làm việc, ông cũng đã chuẩn bị trước
cho ngày nằm xuống bằng việc đăng ký hiến xác.
Không chí ông mà cả vợ con ông đều đồng lòng.
Ông không sợ cái chết như nhiều người ở tuổi ông
lo sợ. Ông trân quý và biết ơn cuộc sống này, những
người ông đã gặp. Thế nên, ông đã nghĩ đến ngày
nằm xuống, một cách nhẹ nhõm và vẫn muốn góp
chút gì đó còn lại của bản thân như một sư đền đáp.
Vì ông đã được sinh ra, đã sống trong cuộc đời này.
-Hoàng Linh Lan-
- 39 -