Page 41 - Người bình thường tử tế
P. 41
qua nổi một tháng không chứ đừng nói là bốn tháng
như thời gian vừa qua. Bà chia sẻ khó khăn: “Mỗi
ngày không phải lo đồ ăn, tiền giường thì 15 ngàn/
ngày. Ở ngoài bệnh viện, ít nhất cũng phải 120
ngàn/ngày. Nếu không có nơi này thì có chết cũng
chịu thôi cháu ạ”
Nỗi xúc động bỗng ùa về khi tôi bỗng nhiên nhớ lại
không biết bao nhiêu lần mình phải nằm ghế bố chờ
lúc chăm người nhà mổ. Bao nhiêu lần tôi ngồi ở
phòng bệnh nhi của Bệnh viện Ung bướu TP.HCM
và nhìn những đứa trẻ đầu trọc lóc, mắt lồi to ngơ
ngác nằm cả dưới gầm giường. Và mới đây, tôi
nghẹn ngào thối lui giữa hành lang Khoa Nhi không
còn lối đi. Người phụ nữ tôi tìm gặp đã phải về tận
Đồng Nai ở nhờ nhà em họ khi không có khả năng
trả 300 ngàn/ngày trong thời gian chờ khám và vô
thuốc... Nỗi ám ảnh của bệnh ung thư không chỉ là
căn bệnh mà còn là việc sắp xếp sinh hoạt ăn ở hàng
ngày ở nơi đất khách của người bệnh.
Để rồi, khi đến với nhà lưu trú cho bệnh nhân ở
bệnh viện K Tân Triểu, lòng tôi chợt nhẹ đi đôi
chút. Cơn gió đầu thu Hà Nội gay gắt bỗng như dịu
dàng hơn. Những chật chội bon chen giờ tan tầm
cũng như bớt ngột ngạt hơn. Chỉ có tình người là
ấm áp. Chỉ có sự sẻ chia là ngọt ngào. Tự nhiên tôi
muốn được nói lời cảm ơn những con người đã
dựng nên khu lưu trú này, đặc biệt là ông Montri
- 41 -