Page 46 - Người bình thường tử tế
P. 46
Tổng giám đốc chân đất
Tôi đã nhìn thật lâu vào gương mặt ông Montri
trong khoảnh khắc đó, khi ông nói về tuổi thơ của
mình. Vẫn là nụ cười hiền lành, vẫn là gương mặt
đôn hậu, nhưng ánh mắt ông không giấu được nỗi
buồn của miền quá khứ.
Ba tháng tuổi ông đã rời vòng tay mẹ về ở với bà
nội. Hôn nhân không trọn vẹn, ba mẹ ông chia tay
nhau mỗi người đi theo hạnh phúc riêng của mình.
Ba ông tái hôn và sinh thêm bảy người con. Nghề
tài xế với thu nhập khó khăn khiến ba ông gồng
gánh gia đình trong mệt mỏi. Bởi vậy nên thi
thoảng cậu bé Montri lại phải gánh chịu những trận
đòn roi vô cớ từ ba. Những giọt nước mắt theo cậu
vào tiểu học. Bốn năm ròng rã, cậu bé Montri ngoài
thời gian đến lớp thì quét chùa, dọn dẹp, làm công
quả để nhận những bữa cơm từ thiện. Và cũng suốt
bốn năm ấy, cậu chưa một lần biết đến cảm giác
mang đôi dép là như thế nào. Đôi chân trần đã đưa
cậu đi qua tuổi thơ.
Không có cơ hội như những đứa trẻ khác, cậu luôn
dặn mình phải học và học để thoát khỏi hoàn cảnh
của mình. Cậu đi giúp việc nhà, làm thêm bất kỳ
công việc gì có thể để được đến trường. Cấp 2, rồi
cấp 3, cậu lớn lên bằng nỗ lực của mình và trong
tình yêu thương của nội. Với Montri, bà nội vừa là
- 46 -