Page 64 - Người bình thường tử tế
P. 64
Không biết sao số mình long đong! Ở lâu trong sự
cô đơn, phải chăng người ta chẳng còn cách nào
khác ngoài việc chấp nhận nó? Cuộc sống đã dạy
cho chị Loan nhiều thứ, về ý chí vươn lên, cách tìm
niềm vui và giữ sự lạc quan cho bản thân. Trước
khi về C.P. Việt Nam, chị vừa đi làm tại Công ty
Gốm Đồng Tâm, vừa theo học tại chức ở Đại học
Lạc Hồng. Chị nhắc về công ty cũ với lòng biết ơn,
bởi nếu không được lãnh đạo tạo điều kiện, có lẽ
chị đã không thể hoàn thành việc học. Cũng chính
những ngày ở Đồng Tâm, chị Loan đã bắt đầu quan
tâm đến những đồng nghiệp có hoàn cảnh khó
khăn. Nhà ai có tang chế hay gặp hữu sự, bất đắc
kỳ tử, chị đứng ra vận động anh em chung tay giúp
đỡ. Dần dà nét sống đẹp đó được phát huy và lan
tỏa. Ai cũng biết đến cô Kim Loan nhỏ tuổi, nhỏ
người, tốt tính. Sếp của chị hồi ấy khen: “Con nhỏ
coi vậy mà được ghê!”.
Rời Đồng Tâm vì muốn phát triển khả năng của bản
thân, C.P. Việt Nam trở thành mái nhà thứ hai của
chị Loan. Chị yêu quý “gia đình” này bởi tính gắn
kết và sẻ chia giữa các đồng nghiệp, bởi sự tận tâm
và gần gũi giữa những người lãnh đạo công ty và
nhân viên. Chị nói, có lẽ không có công ty nào mà
Tổng giám đốc của công ty dù bận trăm công ngàn
- 64 -